Khoảnh khắc này.
Bầu không khí ở hiện trường áp lực đến mức dọa người!
Hiện giờ đang là thế kỷ 21, Đại Hạ đã xây dựng hoàn thiện quốc pháp! Trước mặt bao người, có ai dám kiêu ngạo đánh người ta thành ra như vậy? Hàm dưới vỡ vụn, răng nanh rơi mất!
Máu tươi đầy mặt...
Chắc chắn có thể tính là bị thương nặng rồi!
Sau khi giây phút khiếp sợ ngắn ngủi trôi qua.
Quần chúng xem náo nhiệt ở hiện trường lại bắt đầu thì thầm thảo luận: “Người kia là ai thế? Sao lại dũng mãnh như vậy!”
“Vừa rồi cậu không nghe thấy à? Anh ấy chính là anh trai của nữ sinh kia đó! Khả năng vì thấy em gái mình bị bắt nạt, nên mới nóng giận như vậy!”
“Ail Em gái ngốc nghếch thì thôi, vậy mà anh trai này còn ngốc nghếch hơn cả cô ấy! Đánh người ta bị thương như vậy rồi, rốt cuộc nghĩ thế nào vậy? Quả nhiên
nhà dột từ nóc!”
“Nghe nói người bị đánh là con nhà giàu đó! Cũng là nhân vật có máu mặt ở thành phố Kim Lăng.”
“Chậc chậc... Anh em nhà này thảm rồi! Khả năng đời này không còn hy vọng xoay người nữa!”
Tiếng xì xào của một đám người lập tức giúp Tần Phong bừng tỉnh.
Giây phút này trong lòng anh ta ngoài kinh hãi ra, đa phần là hưng phấn.
'Thậm chí, sắp không nhịn được đã điên cuồng cười thầm trong bụng rồi!
Lâm Phong này, đúng là ngu hết thuốc chữa!
Vốn dĩ chỉ định dạy cho mày một bài học nho nhỏ, không ngờ mày lại kích động như vậy, dám ra tay đánh người khác bị thương nặng trước mặt bao nhiêu người.
Hành động này của mày không phải đang muốn chết sao?
Về phần Chương Khâu bị đánh rất thảm, Tân Phong không hề quan tâm.
Dù sao cũng không phải bản thân bị đánh!
Hơn nữa, Chương Khâu chỉ là một tên tùy tùng nho nhỏ của anh ta mà thôi, không có gì quan trọng.
Nghĩ đến đây, Tân Phong âm thầm đẩy Trần Lộ bên cạnh một cái, ý bảo đã đến lúc Trần Lộ thể hiện rồi.
Trần Lộ lập tức phản ứng lại, bước lên phía trước lớn tiếng nói: “Lâm Phong, cậu đang làm gì thế?" “Rầm!”
Lâm Phong tiện tay ném Chương Khâu gần như đã ngất xỉu xuống đất, sau đó nhìn về phía Trần Lộ hỏi:
“Cô là ai?”