Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 139: Sao hả?




Trước cổng đại học Kim Lăng.
Lâm Phong vừa bỏ điện thoại xuống, Trần Lộ đã tỏ vẻ khinh thường nói:
“Thế nào? Cậu đang gọi điện tìm người đấy hả? Nhìn cái bộ dạng nghèo kiết hủ lậu này của cậu đi, đừng giả vờ nữa!”
Lâm Phong nhìn Trần Lộ, nhíu mày. Bất kể thế nào, đây cũng là giáo viên phụ đạo của em gái!
Dù em gái mình làm nổ xe người ta là sai, nhưng trong tình huống bình thường, cô ta cũng sẽ không thể châm chọc mỉa mai mình như vậy!
Mà bây giờ, hành động này của Trần Lộ cảm giác như đang cố tình nhắm vào mình!
Đúng lúc này, Lâm Phong cũng chú ý tới Tân Phong đứng trong đám người hóng trò hay, anh càng nhíu chặt mày hơn.
“Sao hả? Tôi nói vậy nên cậu chột dạ không dám nói gì à?” Trần Lộ lãnh đạm nói.
“Là em gái tôi hay tôi từng đắc tội cô?”
Lâm Phong hỏi.
“Hai anh em cậu không có ai đắc tội tôi!”
Trần Lộ cười lạnh trả lời.
“Đã thế thì sao từ lúc tôi tới đây đến giờ, cô cứ luôn châm chọc mỉa mai tôi?”
Lâm Phong hỏi.
“Bởi vì tôi là giáo viên phụ đạo cho Lâm Vân Dao, tôi không cho phép học sinh của tôi phạm lỗi, còn tỏ vẻ cây ngay không sợ chết đứng như thết Lý do vậy đã được chưa?”
Trần Lộ bình thản nói.
“Ừ! Lý do cũng hay đấy!”
Lâm Phong gật đầu.
Sau đó anh đột nhiên lạnh mặt, một cái tát bay tới.
“Rầm!”
Trần Lộ bị tát bay ra hơn hai mươi mét.
Cuối cùng ngã dập mông xuống đất, cô ta ôm mặt, khó tin mà nhìn Lâm Phong.
“Gậu... cậu dám đánh tôi?” “Đánh cô thì sao?”
Lâm Phong thản nhiên hỏi lại. “Cậu, tôi liều mạng với cậu!”
“Rầm!”
Trần Lộ lại một lần nữa bị tát bay ra ngoài, nhưng lần này bay ra xa hơn, còn quỳ mọp trên đất, khóe miệng trào máu, một lúc lâu cũng không dậy nổi.
Nhìn thấy vậy, ánh mắt mọi người đứng vây xem cũng tối sầm lại.
Lá gan quá lớn! Thăng nhóc này không biết sợ là gì sao?
Đầu tiên là đánh con trai của tổng giám đốc tập đoàn xây dựng Thanh Long, bây giờ đến cả giáo viên phụ đạo cho em gái mình mà cũng dám đánh!
Thực sự là quá chấn động!
Lâm Vân Dao và Lý Tiểu Khả đứng cạnh nhau, trong lòng tuy rằng cảm thấy rất sảng khoái, nhưng lo lắng còn nhiều hơn.
Cứ làm loạn như thế thì chuyện này sẽ càng khó giải quyết hơn!
“Tiểu Dao, cậu đừng sợ! Để tớ nghĩ cách, bất kể thế nào cũng không thể để chú gặp chuyện không may được!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.