Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 144: Chỉ bằng mày?




“Không sail Ai bảo các người đắc tội cậu Tần? Với thân phận của cậu Tần, đắc tội cậu ấy, các người còn mong được sống yên à?”
Trần Lộ cười lạnh.
Tuy rằng với thân phận của cô ta, nói vậy trước mặt mọi người thì không ổn lắm, nhưng cô ta chẳng để tâm.
Bởi vì có Tân Phong bảo vệ, cho dù là hiệu trưởng cũng không dám đuổ cô ta!
Thậm chí chỉ cần một câu nói của Tân Phong thôi, cô ta lập tức sẽ được thăng chức tăng lương, lên đỉnh cao nhân sinh!
“Ha ha, Lâm Phong! Mày thấy rồi chứ? Mày lấy gì để đấu với tao? Tao chỉ cần dùng chút thủ đoạn thôi đã có thể dắt mũi mày quay vòng vòng!”
'Tân Phong khoanh tay trước ngực, châm biếm liên tục.
Phía sau anh ta, mười mấy người đàn ông cũng trưng vẻ mặt khinh thường, ánh mắt như nhìn con chó chết!
“Tốt, mày đã khơi lửa giận của tao thành công! Không chỉ có mày, mà cả nhà họ Tần sau lưng mày, sẽ phải trả giá thật lớn cho hành vi ngu xuẩn này!”
Lâm Phong lạnh lùng nói.
“Chỉ bằng mày?” Tân Phong bật cười, lại nói:
“Lên! Cho thằng ranh này biết cái gì gọi là lễ phép! Đánh mạnh vào, đánh chết tao loI”
Vừa dứt lời, ngoại trừ võ giả Hoàng Cảnh kia, mười mấy tên còn lại đã nhanh chóng nắm tay, gương mặt hung ác tươi cười vây quanh Lâm Phong.
“Thăng nhóc, ông đây thích nhất là những đứa da trắng thịt mềm như mày đấy!” ụ
“Ha ha, cái loại ẻo lả này tao dùng một tay cũng nhấc lên được!
“Để tao lên trước, tao muốn chọc thủng họng thằng nhãi này, cho nó thoải mái một chút!”
Mười mấy tên tranh nhau mở miệng, nhìn Lâm Phong như con dê đang đợi bị thịt!
Những người vây xem thấy vậy, trên mặt đều lộ vẻ không đành lòng. Có vài người nhát gan còn che mắt, sợ thấy hình ảnh máu me. Nhưng một giây sau, Lâm Phong với vẻ mặt bình tĩnh lại ra tay trước!
Anh vọt lên lao thẳng vào giữa mười mấy tên cao to, một giây chém ra hơn mười chiêu.
Nhanh, chuẩn, độc!
Từng chiêu găm vào thịt, mạnh mẽ kinh người! “Rầm!”
“Rầm!”
“Rầm!”
Mười mấy tên cường tráng gần như trong nháy mắt đã bị đánh ngã xuống đất, lăn lộn kêu rên không ngừng.
Sau đó, Lâm Phong lại rút một quả dưa chuột từ sạp hàng của bác gái bán rau gần đó.
Bác gái ngơ ngác nhìn theo, gò má đỏ bừng.
Tiếp theo, Lâm Phong cầm dưa chuột, quay người lại hung hăng chọc vào họng một trong số đó!
“Chọc hỏng họng tao đúng không?”
“Khực khực!”
“Ưưư”
Rõ ràng tên đó không thích ứng được, hai mắt mở to.
Vết máu và chất nhầy dính nhớp nơi khóe miệng, nhìn muốn nôn.
Nhìn thấy thế, mọi người xung quanh đều trợn mắt ngơ ngác, sau đó liên tục rú lên!
Mạnh quát Gần như chưa tới hai giây, đã đánh ngã nhiều tên cao lớ như thết
Còn hiện tại đang có chuyện gì xảy ra vậy?
Tên to con quỳ xuống đất, bị Lâm Phong cầm một quả dưa chuột không ngừng chọc vào họng.
Sao cứ cảm thấy là lạ? Hình như có chỗ có vấn đề!
“Tiểu... Tiểu Dao, anh cậu càng ngày càng mạnh!”
Lý Tiểu Khả ngơ ngác nói.
“Đương nhiên là anh tớ lợi hại rồi! Anh ấy còn sửa...” “Sửa cái gì?”
“Sửa... sửa được máy tính...”
Lâm Vân Dao phản ứng lại được vào lúc quan trọng. Nguy hiểm quá!
Suýt nữa thì lỡ miệng!
Mặc dù Lý Tiểu Khả là bạn thân nhất của cô ấy, nhưng chuyện anh trai tu tiên vẫn không thể nói lung tung, lỡ truyền ra ngoài thì không hay!
Lý Tiểu Khả cạn lời nhìn Tiểu Dao. Sửa máy vi tính mà cũng kiêu ngạo được vậy sao? Sau đó, cô ấy đưa mắt nhìn về phía Lâm Phong.
Trong đôi mắt sáng ngời xuất hiện rất nhiều sắc thái, không biết đang nghĩ cái gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.