Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 146: Đi đầu là một người trung niên




Cậu Lâm này rốt cuộc là mạnh tới mức nào?
“Mày... mày cũng là võ giải”
Tân Phong khó tin nói.
Có thể nghiền nát Tân Lục Hoàng Cảnh trung kỳ, Lâm Phong ít nhất cũng đã ở hậu kỳ, thậm chí là Huyền Cảnh!
Điều này khiến anh ta có cảm giác mình tính sai! Nhà họ Tần nhiều võ giả như mây, võ giả Huyền Cảnh cũng không ít!
Nhưng anh ta nghĩ rằng đối phó với Lâm Phong, chỉ cần võ giả Hoàng Cảnh là đủ rồi, không ngờ cuối cùng vẫn bị vả mặt!
“Tao không phải võ giả!”
Lâm Phong đi tới trước mặt Tân Phong, tát anh ta một cái.
“Rầm!”
Tần Phong tửu sắc quá độ nên cơ thể yếu ớt, bị đánh bay ra ngoài.
Cuối cùng ngã sấp mặt xuống đất, da mặt bị mài rách, máu chảy dâm dề.
“Hôm qua tao đã cho mày cơ hội, tiếc là mày không thông minh!”
Lâm Phong đi tới chỗ Tần Phong. 'Tân Phong xoa máu trên mặt, nhìn Lâm Phong đi tới, ánh mắt sợ sệt.
“Mày... Mày đừng làm loạn, tao chính là cậu chủ nhỏ của nhà họ Tân, cha tao là Tần...”
“Dù cha mày có là Tân Thủy Hoàng thì tao cũng đánh mày!” “Rầm!” Lâm Phong lại tát một cái, Tân Phong bay tiếp ra ngoài!
Lần này mặc dù không bay xa hơn nhưng lại đụng vào tảng đá trước cổng trường học. Ngôn Tình Hài
“Rắc rắc!”
Mọi người đều nghe thấy âm thanh xương vỡ cực kì rõ ràng, đều cảm thấy da đầu tê rần.
Tân Phong bê cánh tay phải, giùng giằng đứng lên, không ngừng ho ra máu. Anh ta biết cánh tay phải của mình đã gãy!
Hơn nữa lục phủ ngũ tạng có lẽ cũng đã lệch vị trí, đau đớn thấu xương! Trong lòng sợ hãi khôn cùng!
Đây là cảm giác mà anh ta chưa từng gặp từ nhỏ tới lớn!
Thân là người của dòng chính nhà họ Tần, cho tới bây giờ chỉ có anh ta đánh người chứ chưa từng bị ai đánh như thế này.
Anh ta định kết thúc rồi nhưng không ngờ Lâm Phong lại đi tới.
“Cậu... Cậu chủ Lâm, tôi sai rồi! Tôi biết sai rồi! Có chuyện gì chúng ta từ từ nói, tôi xin lỗi anh!”
“Anh có điều kiện gì cứ nói thẳng, tôi sẽ làm hết!” Tân Phong nói năng không rõ ràng.
Nhìn Lâm Phong không dừng lại, tâm lý phòng vệ của anh ta cũng tan vỡ, hai đầu gối quỳ rạp xuống, giọng nói còn có chút nức nở:
“Không... Cậu chủ Lâm, đừng tới đây!”
“Nếu anh lại đánh tôi thì tôi thật sự sẽ chết! Tôi biết sai rồi hu hu...”
Tuy rằng Tân Phong đang khóc nhưng không ai thấy buồn cười cả.
Bởi vì đối mặt với tình cảnh như thế này, dù là bọn họ thì cũng chẳng khác. hơn Tân Phong.
Trong cuộc sống, điều đáng sợ nhất không phải những kẻ cầm đao, điên cuồng nói muốn chém bạn.
Mà là cái dạng như Lâm Phong, mặt mày bình thản, nhưng từ từ đi về phía bạn.
Tóm lại chính là, một kẻ tàn nhẫn! “ực”
Chương Minh nuốt nước miếng một cái, thầm cảm thấy may mắn.
May mà lúc Vương Xung nói xong, ông ta không hề do dự mà kéo con trai quỳ xuống xin tha thứ.
Nếu không bây giờ tình cảnh của họ cũng không khác Tần Phong là bao! Chương Khâu bên cạnh cũng lau mồ hôi lạnh trên trán.
Cậu ta nhìn Tân Phong bị đánh thành như thế, không chỉ không đau lòng, trái lại còn hơi hả hê.
Nếu không phải Tần Phong gọi cậu ta lại thì cậu ta cũng không bị đánh tới mức rụng sạch răng!
Đúng lúc này, đám người vây xem lại hỗn loạn.
Ngay sau đó, vài cảnh sát mặc cảnh phục bước nhanh tới.
Đi đầu là một người trung niên.
Người trung niên đó có khí chất không tầm thường, mắt sáng như đuốc, khiến người ta cảm thấy rất nghiêm túc ngay thẳng, không ngờ còn là một võ giả Huyền Cảnh đỉnh phong!
“Phù! Cuối cùng cảnh sát cũng tới rồi!”
“Trời ơi, tôi sợ tới mức toát cả mồ hôi lạnh đây, may mà tới kịp lúc, không thì xảy ra chuyện lớn rồi!”
“Thôi thôi, nếu cảnh sát tới rồi thì tôi nghĩ trận chiến này cũng có thể kết thúc rồi!"
“Tôi sợ muốn tiểu ra quần rồi! Ai không biết còn tưởng họ đang đóng phim luôn đấy!”
Đám quần chúng hóng hớt đều thở phào một hơi, cười nói. Tân Phong đang quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ nhìn thấy người tới cũng vui vẻ, bởi vì người trung niên đi đầu không chỉ là bác họ của anh ta, mà còn là chiêu cuối mà anh ta đã chuẩn bị sẵn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.