Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 153: Sau đó thì sao?




Điều này khiến ông ta hiểu ra một điều!
Có một số phạm vi, không phải cứ muốn hòa vào là hòa vào được!
Cho dù chính ông ta là Chủ tịch Hội đồng quản trị của một tập đoàn lớn, cũng có chút quyền thế trong thế lực ngầm, nhưng trong mắt võ giả đỉnh cao như Lâm Phong thì ông ta cũng chỉ là một loài sâu kiến thôi!
Thôi...
Cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên đi!
Trong lòng Vương Xung thở dài một hơi, cô độc rời khỏi hiện trường.
Đương nhiên Lâm Phong hiểu rõ suy nghĩ của Vương Xung, nhưng anh hoàn toàn không bận tâm.
Sở dĩ Vương Xung tiếp cận anh cũng hoàn toàn là vì muốn lợi dụng anh để bành trướng thế lực.
Nếu anh chỉ là một người bình thường thì ông ta có như vậy không?
Vì người ta vẫn thường nói, làm người thì phải dùng trái tim để đo lường trái Tim.
Bạn chân thành với tôi, đương nhiên tôi cũng sẽ cực kỳ lịch sự với bạn. Nếu bạn tiếp cận với mục đích khác, vậy thì đành xin lôi!
Xung quanh Lâm Phong tôi không thiếu những chó săn kiểu thế này. Chỉ là một Vương Xung mà thôi, không có tư cách đó!
Thấy mọi người gần như đã đi hết rồi, Lâm Vân Dao và Lý Tiểu Khả bước nhanh tới.
"Anh trai... Anh lợi hại thật đấy." Lâm Vân Dao vui vẻ quơ tay. "Ông chú, cảm ơn chú."
Dường như Lý Tiểu Khả có hơi sợ hãi khi đối mặt với ánh mắt của Lâm Phong, cô ấy cúi đầu, gò má đỏ bừng, tiếng nói như muỗi kêu.
Cô ấy vừa nghĩ tới lần đầu nhìn thấy ông chú.
Tiểu Dao còn lừa cô ấy, nói là ông chú đến đi ị, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy có hơi bưồn cười.
Sao ông chú lại có thể làm một việc thô tục như vậy chứ?
Nhưng mà ông chú thật sự rất giỏi đó!
Hơn nữa... Ông chú cũng khác hẳn với những người đàn ông khác! Cơ thể không hôi, còn có mùi thơm nhè nhẹ.
Vừa đẹp trai vừa biết đánh nhau, tất cả mọi người đều sợ anh, còn với mình thì lại tốt bụng như thế.
Thiếu nữ mộng mơ, suy nghĩ lao xao, ánh mắt Lý Tiểu Khả dần thất thần.
Đương nhiên Lâm Phong không biết những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu Lý Tiểu Khả.
Anh nhìn dáng vẻ đáng thương của hai cô bé, trong lòng có hơi đau xót, cũng có chút bất đắc dĩ.
Anh ra vẻ nghiêm túc nói: "Tiểu Dao, lúc trước anh nói với em thế nào?”
"Anh nói nếu có ai dám bắt nạt em nữa thì em cứ kích nổ bùa chú anh đưa cho! Không phải sợ, xảy ra chuyện gì anh chịu trách nhiệm!"
Lâm Vân Dao có hơi xấu hổ.
"Sau đó thì sao? Em đã làm gì?”
"Em... Em sợ làm hại người khác!"
Lâm Vân Dao yếu ớt đáp.
Lâm Phong nhéo gò má căng đầy collagen của em gái, nói:
"Em quá mềm lòng! Em không làm hại người khác, người khác sẽ làm hại eml"
"Ở cái xã hội người ăn thịt người này, em nhất định phải học cách trở nên tàn nhẫn! Người mềm lòng thì sẽ bị người khác bắt nạt cả đời! Em hiểu không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.