Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 161: Đấu giá ngầm sao?




Điều này khiến trong lòng cô ta nhẹ nhõm hẳn, không khỏi lau mồ hôi lạnh trên trán.
"Ông nói ông nghe ngóng được thông tin về đạn linh bạo?"
Lâm Phong hỏi.
"Là thế này, tối nay ở sẽ có một cuộc đấu giá ngầm ở vùng ngoại ô, theo như thông tin tôi nhận được thì trên cuộc đấu giá đó sẽ có đấu giá đạn linh bạo! Thậm chí không chỉ có một viên!"
Đàm Thiên Hồng cung kính đáp.
"Đấu giá ngầm sao?”
Trong lòng Lâm Phong hơi lay động!
"Tương đương với một cuộc đấu giá trong giới võ đạo, những người tham gia đều là võ giả của thành phố Kim Lăng, người đứng ra tổ chức là thương hội Bách Vân!"
Đàm Thiên Hồng đáp.
"Ð? Lai lịch của thương hội Bách Vân này thế nào? Có khả năng tổ chức. cuộc đấu giá giới võ đạo thế này thì chắc hẳn là không giản nhỉ?"
Lâm Phong tò mò hỏi.
"Chuyện này thì tôi không biết! Thương hội Bách Vân vô cùng bí ẩn, có chỉ nhánh ở trên khắp cả nước, về cơ bản thì trên đời này mua bán thứ gì thì thương hội đó đều có thể bán được!"
"Có người nói đằng sau thương hội Bách Vân là nhà nước! Cũng có người lại bảo đằng sau là một tông môn rất lớn! Tóm lại... Bảo sao hay vậy, không một ai có thể khẳng định cả."
"Chỉ là có một điều chắc chắn, đó là thương hội Bách Vân này rất phức tạp, chắc chắn không phải hạng đơn giản!"
Đàm Thiên Hồng nói hết những điều mà mình biết ra. "Nếu đã vậy! Vậy thì chờ tới khi buổi đấu giá tối nay bắt đầu!" Lâm Phong dừng một chút, rồi lại hờ hững nói:
"Đúng rồi, trong tay tôi không có nhiều tiền, chỉ có mấy trăm vạn thôi, có đủ không?”
Khoé miệng Đàm Thiên Hồng hơi giật giật. Mấy trăm vạn?
Con mẹ nó đến cả tư cách tham gia buổi đấu giá cậu cũng không có luôn đó?
Mua đạn linh bạo cái cọng lông ấy! Tất nhiên, ông ta không dám nói những điều này ra khỏi mồm.
Với lại ông ta cũng biết chắc chắn trên người Lâm Phong không chỉ có mấy trăm vạn!
Một cao thủ Thiên Cảnh nói mình chỉ có mấy trăm vạn thì ai mà tin được! Mục đích nói lời này chẳng qua là bắt ông ta dâng tiền ra thôi!
"Ngài Lâm nói đùa, đương nhiên không thể nào để ngài chỉ số tiền này được! Đạn linh bạo cũng chỉ có mấy trăm triệu, Tam Khẩu Đường tôi vẫn chỉ được!"
Trên mặt Đàm Thiên Hồng cố nặn ra vẻ tươi cười.
"Nếu ông đã nói vậy, tôi cũng có hơi xấu hổ! Cảm ơn nhé!" Lâm Phong vỗ vỗ bả vai Đàm Thiên Hồng.
Xấu hổ?
Tôi thấy là cậu có ý đó thì có!
Mọi người trong sân đều trách thầm trong lòng!
Khoảng hai giờ chiều, một nhóm người lái xe đi về phía ngoại ô. Có tổng cộng bốn người.
Ngoài Lâm Phong và Đàm Thiên Hồng ra thì còn có hai vị võ giả Huyền Cảnh.
.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Trên đường đi, Đàm Thiên Hồng nói với Lâm Phong một số hạng mục quan trọng trong buổi đấu giá.
Ví dụ như khi đã bước vào sàn đấu giá thì tuyệt đối không được gây chuyện thị phi, đây là lệnh nghiêm cấm của thương hội Bách Vân.
Hoặc ví dụ như trong buổi đấu giá thì không được phép ra giá lung tung, một khi đã thắng thầu rồi mà không có tiền trả thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!
"Ông yên tâm, thật ra tôi đây rất khiêm tốn, bình thường không gây chuyện thị phi!"
Lâm Phong từ tốn nói.
"Tôi chỉ muốn nhắc nhở một câu thôi, tôi cũng tin rằng tính cách ngài Lâm đây điềm tĩnh như vậy, chắc chắn sẽ không gây ra chuyện gì quá đáng!"
Đàm Thiên Hồng khẽ mỉm cười đáp lại.
"Buổi đấu giá này có rất nhiều đồ tốt, nghe nói tam đại gia tộc và tứ đại bang phái cùng với một vài người bình thường ở thành phố Kim Lăng đều tới đây! Có lẽ sẽ náo nhiệt lắm!”
Lâm Phong nghe vậy thì hơi động lòng, anh hỏi:
"Ba tộc bốn bang ở thành phố Kim Lăng này, trong số bốn bang, ngoài Tam Khẩu Đường các ông ra thì còn ba bang khác là bang nào?"
"Còn có Tạc Thiên Bang, Long Môn Đường và Phong Vân Bang." "Thế lực của ba bên này so với Tam Khẩu Đường các ông thì thế nào?” "Chuyện này..."
Sắc mặt Đàm Thiên Hồng bỗng dưng đỏ lên, ông ta do dự một lúc rồi mới hơi lúng túng nói:
"Xét về thực lực thì Tam Khẩu Đường chúng tôi đứng hạng chót!" Lâm Phong nghe vậy thì không nói nên lời.
Anh còn cho rằng Tam Khẩu Đường rất lợi hại, đến cuối cùng thì lại là phe yếu nhất!
"Yên tâm đi, cứ ngoan ngoãn lăn lộn với tôi, tôi sẽ không đối xử tệ với các. ông!"
Lâm Phong từ tốn nói. "Vậy cảm ơn ngài Phong nhiều!"
Đàm Thiên Hồng cười gượng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.