Khoảng chừng ba phút đồng hồ trôi qua.
Lâm Phong rút châm bạc ra rồi đứng dậy, từ tốn nói:
"Được rồi! Trong vòng một tuần chú ý đừng vận động mạnh là được." Vừa nói xong.
Tất cả mọi người ở trong sân đều tỏ ra kinh ngạc.
Đây cũng không phải một căn bệnh nhẹ bình thường, mà là gãy xương lưng đó!
Cậu đâm đại mấy cây châm, từ đầu tới cuối có khi chẳng tới mười phút! Mà đã chữa khỏi rồi?
Sau một thoáng thất thần ngắn ngủi, tất cả mọi người trong sân đều không khỏi bật cười khe khẽ.
"Ha ha... Nói thật chứ, bình thường tôi không cười đâu, nhưng lần này tôi không nhịn nổi đó!"
"Cậu có giả vờ thì cũng giả vờ giống thật chút đi? Chỉ mấy phút đã nối xong xương lưng rồi, lại còn có thể bình phục trong vòng bảy ngày? Cậu tưởng cậu là thần tiên à?"
"Người ta vẫn nói thương gân động cốt thì cần một trăm ngày, chớ nói chỉ đẳng này xương lưng thái văn đã vỡ vụn cả, không thể nào chữa khỏi được!"
"Thằng nhóc này cũng biết làm bộ làm tịch thật, chứ thật ra cũng chỉ là một thằng công tử bột thôi! Lại còn doạ chúng ta nữa chứ."
"Người của Tam Khẩu Đường toàn là những kẻ ăn hại làm màu như này sao?"
Lúc này, Thành Khôn cũng khinh thường nói.
"“Khôn, ba nghĩ hay là con chừa lại mặt mũi cho người ta đi. Dù sao đánh người cũng không đánh vào mặt mài"
Thành Vân ở bên cạnh cười tủm tỉm nói.
"Cũng đúng! Đường chủ đám là tiền bối già, vẫn phải để lại cho tí mặt mũi chứi"
Thành Khôn ra vẻ gật đầu, sau đó lại cố tình nói với Đàm Thiên Hồng:
"Đường chủ Đàm, lúc nấy là do tôi xấc láo! Thành Khôn tôi đây xin lỗi ông! Chủ yếu là do tôi không biết Tam Khẩu Đường các ông toàn đám rác rưởi như thết"
Cuộc đối thoại của bọn họ kết thúc, giữa sân cũng vang lên tiếng cười ầm ï.
Không thể phủ nhận.
Phong Vân Bang quả đúng là giỏi làm tổn thương người khác!
Lời nói này đúng là đã ném mặt mũi Tam Khẩu Đường xuống hố xí rồi!
Trong đám người, Trần Thiên Hủ lắc đầu.
Xương lưng bị vỡ nát, cho dù thần y Dược Vân của Dược Vương cốc tới đây có muốn nối liền thì cũng phải tốn rất nhiều công sức.
Chữa khỏi chỉ sau mấy phút là điều không thể nào!
Bởi vậy, có thể thấy, cái tên Lâm Phong này đúng là quá đáng, tính cách vô cùng xốc nổi.
"Em gái, em nói xem kiểu người thế này thì có đáng để anh giúp không? Có đáng để em lưu luyến không?"
Trần Y Nặc im lặng không nói gì. "Rác rưởi cũng chỉ là rác rưởi thôi! Có giả bộ thế nào thì cũng vô dụng!”
Giang Quân Lâm cũng khinh thường cười một tiếng, cảm thấy hành động của Lâm Phong thật đúng là ngu xuẩn!
Nghe thấy tiếng cười nhạo ở xung quanh.
Đàm Thiên Hồng siết chặt nắm đấm, vẻ mặt rất tệ hại, nhưng ông ta cũng không nói thêm gì.
Vì cho dù là chính ông ta thì cũng không tin Lâm Phong có thể chữa khỏi vết thương nặng như gấy xương thế này chỉ trong vòng ba phút!
Thế này thì phóng đại quá!
Lâm Phong là người, không phải tiên!
Mà là người thì phải tuân theo lế thường!
"Ngài... Ngài Lâm, tôi khỏi thật rồi sao?"
So với phản ứng của mọi người thì Thái Văn lại có vẻ hơi tin tưởng.
Vì sau khi trải qua cơn đau đớn kịch liệt lúc ban đầu, hắn ta phát hiện ra đúng là bây giờ mình không sao thật! Phần eo không cảm thấy đau đớn chút nào, hình như khỏi thật rồi!
"Cậu có thể đứng dậy đi lại thử xem."
Vẻ mặt Lâm Phong lạnh nhạt.
Cho dù mọi người xung quanh đều đang cười ầm chế nhạo thì anh cũng không tức giận chút nào.
Trong mắt anh, đám người này chỉ là sâu bọ mà thôi.
Một bầy kiến hôi đang kêu điên cuồng bên tai bạn, có thể bạn sẽ giãm chân cho chúng chết, nhưng chắc chắn sẽ không cãi nhau với chúng!
Trên thực tế, với khả năng của anh thì có thể khiến Thái Văn bình phục hoàn toàn ngay tại đây, nhưng làm thế này lại tốn rất nhiều linh khí, anh cảm thấy
không nhất thiết phải vậy.
Thái Văn nghe Lâm Phong nói thế thì chống hai tay xuống mặt đất, cẩn thận đứng dậy.
Ngay sau đó. .
||||| Truyện đề cử: Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại |||||
Hắn ta chẳng cần tốn nhiều sức lực đã đứng được cả người dậy.
"Tôi khỏi lại thật rồi? Không hề đau đớn chút nào!"
Vẻ mặt Thái Văn kinh ngạc.
Sau đó, hắn ta lại nhảy một cái tại chỗ!
Vẫn không đau!
Gần như không khác gì so với trước đây!
Thậm chí, ở phần bụng còn có một dòng chảy mơ hồ chảy qua kinh mạch.