Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 168: Điều này chứng tỏ cái gì?




Giờ khắc này, cả sân yên tĩnh đến đáng sợ. Con ngươi của những người trong sân hơi co lại, trong lòng rối bời.
Bọn họ thật sự không nghĩ tới, vào thời khắc quan trọng này, người của thương hội Bách Vân sẽ xuống núi!
Điều này chứng tỏ cái gì?
Nghĩa là ngay từ đầu Phong Vân Bang và Tam Khẩu Đường có xung đột, thương hội Bách Vân đã để ý tới rồi!
Nhưng bọn họ mặc kệ. Dù sao nơi này cũng là dưới chân núi chứ không phải trong phòng đấu giá.
Hơn nữa, giữa hai thế lực lớn có chút xích mích nhỏ cũng là chuyện bình thường.
Chỉ là ầm ïtới mức chết người thì khác!
Phải biết rằng, người đến tham gia hội đấu giá đều do thương hội Bách Vân mời tới, ai cũng cầm thư mời của thương hội Bách Vân.
Ngay trước cửa nhà thương hội Bách Vân, giết chết khách mà họ mời tới, điều này chẳng khác nào đánh thẳng vào mặt họ!
Rất hiển nhiên, người của Phong Vân Bang hiểu rõ đạo lý này.
Cho nên Thành Khôn hung hăng điên cuồng như thế cũng chỉ muốn đánh hỏng người Thái Văn mà thôi, sẽ không đánh tới chết!
Nhưng không ngờ rằng lại đột nhiên xuất hiện một kẻ không tuân thủ quy củ như Lâm Phong!
Nghĩ tới đây, ánh mắt mọi người nhìn Lâm Phong đều lộ ra chút thương hại.
Không thể không nói, sức chiến đấu của Lâm Phong vừa nãy đã khiến bọn họ giật mình!
Nháy mắt giết được Thành Khôn, ra tay sắc bén đánh bại Thành Vân, nhưng thế thì sao?
Dù anh có mạnh hơn nữa thì cũng có thể mạnh hơn quái vật khổng lồ như thương hội Bách Vân không?
Tuy rằng đây chỉ là một chỉ nhánh của thương hội Bách Vân ở thành phố Kim Lăng, chưa từng công khai bao giờ, nhưng không ai nghi ngờ việc ở trong đó có cường giả Thiên Cảnh tọa trấn!
“Cười chết em, loại người ngu xuẩn này, có chút thực lực là quên luôn mình họ gì! Dám giết người ngay cửa thương hội Bách Vân!”
Giang Quân Lâm âm thầm thấy hả hê. Trần Thiên Hủ nhìn em gái, nói:
“Em gái, anh thu hồi câu nói ban nấy. Lâm Phong này có chút bản lĩnh, đáng tiếc đầu óc không bình thường cho lắm.”
“Hay là Lâm Phong có khả năng hóa giải nguy cơ thì sao?” Trần Y Nặc nhỏ giọng nói. Trần Thiên Hủ nghe thế thì cười phá lên, nói:
“Em gái, vì em không có tư chất võ đạo nên vẫn luôn học tập bên ngoài, thực sự không biết chút gì về giới võ đạo cả.”
“Thương hội Bách Vân này không đơn giản, đến cả mạnh như nhà họ Trần chúng ta cũng phải kiêng dè!”
Trần Y Nặc nghe vậy, cắn đôi môi đỏ mọng nhìn vào trong sân, trong mắt xuất hiện sự lo âu.
Lát sau, nghỉ trượng của thương hội Bách Vân đã tới trước mặt mọi người. Là một người đàn ông trung tuổi mặc áo bào màu vàng! Ánh mắt sắc bén, nghiêm nghị.
Tu vi của ông ta là dù chỉ là Địa Cảnh sơ kỳ, không tính là cường giả cấp cao, nhưng lại có sự áp bách không nói nên lời!
Lúc này, gương mặt Hoàng Phi Long đã âm u tới mức sắp nhỏ ra nước!
Đã bao nhiêu năm rồi, bao nhiêu năm qua làm gì có ai dám giương oai giết người trước cửa thương hội Bách Vân?
Lần trước, có kẻ dám giết người ngay trước cửa thương hội của bọn họ, đã là hai mươi năm trước.
Khi đó, có một võ giả Địa Cảnh đỉnh phong ỷ vào thực lực của mình làm xăng làm bậy.
Kết quả bị cường giả trong thương hội ra tay giết chết, cỏ trên mộ kẻ đó đã được nhổ đi mấy lần rồi.
“Cậu có biết quy định của thương hội Bách Vân không?” Hoàng Phi Long bước tới gần Lâm Phong, cách anh một mét, lạnh lùng nói. “Mau buông Thành Vân ra cho tôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.