Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 191:




Trần Thiên Hủ nghe vậy thì nhíu mày.
Anh ta do dự!
Anh ta tin rằng cho dù mình và Giang Quân Lâm có hợp lực thì chưa chắc đã là đối thủ của lão già mặc áo đen kia.
"Anh... Không, đừng qua đó."
Trần Y Nặc nhẹ nhàng kéo lấy áo Trần Thiên Hủ, yếu ớt nói.
Mặc dù máu trên trán cô ấy đã khô lại, nhưng cả người vẫn trong trạng thái vô cùng suy yếu, cứ như có thể bất tỉnh bất cứ lúc nào vậy.
Adv
Nhìn thấy em gái mình như thế, Trần Thiên Hủ chỉ thấy trái tim mình đang rỉ máu.
Anh ta không thể nào ngờ rằng, có anh ta đi theo bên cạnh bảo vệ mà vẫn có thể khiến em gái bị thương thành ra thế này!
Lúc này, lão già mặc áo đen tìm ra cuộn vải rách nát kia trên người Giang Quân Lâm, ánh mắt có vẻ háo hức, ông ta hỏi:
"Nói... Thứ này là gì?"
Adv
Giang Quân Lâm nhìn thoáng qua cuộn vải rách kia, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Thì ra là đang tìm cái này, suýt nữa dọa ông đây sợ chết rồi!
"Tiền bối à, thì ra ông cản chúng tôi lại là vì cuộn vải này! Nói sớm đi..."
"Bớt lảm nhảm lại, ta hỏi cậu, cậu trả lời thành thật cho ta! Nếu không lão già đây có một vạn cách tra tấn cậu đấy."
Lão già áo đen cười khẩy một tiếng.
"Tôi cũng không biết, thứ này là tôi mua chơi chơi trong cuộc đấu giá thôi."
Giang Quân Lâm cố nở nụ cười trên mặt.
"Mua chơi chơi? Cậu coi ta là kẻ ngu sao? Ta đã nhìn thấy tận mắt tất cả những chuyện xảy ra ở cuộc đấu giá ban nãy rồi!"
"Rõ ràng cậu nói thứ này là bảo bối, còn châm chọc người khác không biết nhìn!"
"Bây giờ lại giả bộ với tôi?"
"Nói mau! Nếu không thì đừng trách ta không khách sáo!"
Lão già áo đen cười gằn một tiếng, tay phải dùng thêm sức.
"Tiền bối, ông nhẹ tay, nhẹ tay thôi, đừng bóp mạnh vậy!"
Giang Quân Lâm lập tức đau đến nỗi hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy máu thịt trong ngực mình như sắp bị bóp nát.
Anh ta bối rối giải thích:
"Tôi thật sự không biết thứ này là gì, lúc đó tôi chỉ giả vờ hiểu biết, mua cho vui thôi! Tôi không biết gì hết!"
"Mua cho vui?"
Sắc mặt lão già mặc áo đen lập tức u ám đi.
"Bốp!"
Ông ta đột nhiên tát một phát lên mặt Giang Quân Lâm, khiến mặt Giang Quân Lâm sưng vù lên, còn có một dòng máu chảy ra từ khóe miệng.
"Ông đây phấn khích hồi lâu, bây giờ cậu lại nói với ta là cậu mua cho vui?"
"Tôi... Tôi..."
Giọng nói của Giang Quân Lâm run rẩy.
Vừa hoảng sợ, vừa hoang mang.
Đến bây giờ anh ta vẫn không biết bản thân làm sai cái gì!
Tôi có tiền thì mua một tấm giẻ lau cho vui, vậy cũng không được à?
Con mẹ nó tôi đã chọc phải ai vậy chứ?
"Ta hỏi cậu một lần nữa, rốt cuộc cậu có biết sức ảnh hưởng của thứ này hay không?"
Trong đôi mắt tang thương của lão già mặc áo đen tràn đầy sát ý.
Cả người Giang Quân Lâm rét run.
Anh ta biết rõ nếu mình còn dám trả lời là không biết, thì chắc chắn lão già trước mặt đây sẽ giết chết anh ta!
"Tôi... Tôi..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.