Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 192:




Giọng nói của Giang Quân Lâm run rẩy.
Bỗng nhiên, anh ta như nghĩ tới điều gì, cứ như là nắm lấy cọng cỏ cứu mạng vậy, lớn tiếng nói:
"Lâm Phong biết! Chắc chắn Lâm Phong biết rõ thứ này dùng để làm gì!"
"Lâm Phong là ai?"
Lão già mặc áo đen lạnh lùng hỏi.
"Lâm Phong chính là người lúc nãy đấu giá với tôi! Tiền bối, tôi là người đầu tiên xông ra ngoài, chắc chắn Lâm Phong vẫn chưa đi xa, tôi có thể dẫn ông đi tìm cậu ta!"
Adv
Trên mặt Giang Quân Lâm cố nặn ra nụ cười, nhưng trong lòng thì đang lung lay/
Sức mạnh của lão già này không tầm thường, nếu có thể mượn sức ông ta xử lý Lâm Phong...
Lão già áo đen nghe vậy thì nheo mắt lại, không biết đang suy nghĩ gì.
Lúc này, Trần Y Nặc đột nhiên yếu ớt nói:
Adv
"Giang Quân Lâm, anh đừng có mà nói vớ vẩn! Làm sao Lâm Phong có thể hiểu rõ công dụng của thứ này được chứ? Anh đừng làm hại Lâm Phong!"
Giang Quân Lâm nghe vậy thì sắc mặt chợt thay đổi, quát lên:
"Con khốn, cô thà để tôi chết chứ không muốn Lâm Phong chết chứ gì?"
"Giang Quân Lâm, cậu dám mắng em gái tôi? Cậu muốn chết hả?"
Sắc mặt Trần Thiên Hủ lạnh như băng.
"Chẳng lẽ tôi nói sai sao? Đừng tưởng rằng nhà họ Trần các anh lợi hại lắm, dám chọc giận tôi! Thì đừng trách tôi không nể mặt mũi!"
"Còn căn bệnh của Tiểu Luyến Luyến nữa, các người không muốn chữa sao? Muốn chữa thì đừng có mà lảm nhảm với tôi!"
Giang Quân Lâm cười gằn một tiếng.
Chuyện đã đến nước này rồi, dù gì cũng phải vạch mặt nhau thôi.
Chỉ cần có thể sống sót!
Chỉ cần có thể mượn tay lão già áo đen này để xử lý Lâm Phong, anh ta không quan tâm thứ gì khác.
"Cậu chắc chắn rằng người tên Lâm Phong này biết rõ sao?"
Lão già áo đen đột nhiên nói.
"Tôi chắc chắn! Chắc chắn cậu ta biết rõ, nếu không chắc chắn cậu ta sẽ không phải là người đầu tiên ra giá!"
Giang Quân Lâm rất đảm bảo!
"Vậy tạm thời lão phu tin cậu, chỉ là nếu cậu dám gạt ta, chắc chắn ta sẽ khiến cậu sống không bằng chết!"
Lão già áo đen nói thâm hiểm.
"Tiền bối, ông cứ yên tâm!"
Giang Quân Lâm cười gượng.
Lão già áo đen thỏa mãn nhẹ nhàng gật đầu,
Sau đó ông ta dời ánh mắt u ám về phía Trần Thiên Hủ và Trần Y Nặc, cười lạnh nói:
"Trước khi tìm Lâm Phong, để ta đưa hai người này lên đường trước đã!"
"Tiền bối, tôi là người nhà họ Trần ở Vân Xuyên!"
Sắc mặt Trần Thiên Hủ bất chợt thay đổi, anh ta vội vàng tự giới thiệu, hy vọng đối phương sẽ có chút kiêng dè.
"Nhà họ Trần? Trần Bắc Huyền là gì của cậu?"
Lão già áo đen có hơi hứng thú hỏi.
"Trần Bắc Huyền chính là ông nội của vãn bối ạ!"
Trần Thiên Hủ cung kính trả lời, nhưng trong lòng thì đang dời sông lấp biển.
Người này lại biết ông nội mình!
Phải biết rằng, Trần Bắc Huyền, ông nội anh ta chính là cường giả siêu cấp thiên phú bậc tám!
Chắc chắn là một cường giả trong giới võ đạo ở khắp Vân Xuyên, chính vì sự tồn tại của ông nội mà nhà họ Trần mới có thể đứng sừng sững ở Vân Xuyên suốt mấy trăm năm không ngã xuống!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.