Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 209:




Một tia sáng loé lên nơi chân trời.
Lâm Phong dẫn theo Trần Y Nặc tới trước cửa trang viên nhà họ Giang.
Lúc này đây, trước cửa nhà họ Giang đang giăng đèn kết hoa, vô cùng vui vẻ, bãi đỗ xe ở trước cửa có đủ mọi loại xe sang màu sắc kiểu dáng khác nhau đang đỗ.
Hai người đi vào trong trang viên.
Bãi cỏ trong trang viên đã đầy ắp người.
Những người này đều là những nhân vật quyền quý trong thành phố Kim Lăng, nhà họ Lý, nhà họ Tần, liên minh võ đạo, tứ đại bang phái, nhiều vô số kể.
Adv
Mà lúc này đây, gia chủ nhà họ Giang, Giang Phi Vân đang đứng trên sân khấu có diện tích khoảng chừng năm mươi sáu mươi mét vuông, tay cầm microphone, dõng dạc nói vài lời.
Khung cảnh vô cùng náo nhiệt.
Thậm chí đến mức mà hai người họ đến cũng chẳng có mấy người chú ý tới!
Lâm Phong liếc nhìn toàn bộ hiện trường, cuối cùng nhìn về phía một cô bé đang đứng ở bên phải sân khấu.
Adv
Cô bé mặc bộ váy dài màu hồng nhạt, thắt hai bím tóc, đôi mắt to tròn long lanh, tựa như những vì sao lộng lẫy nhất trên bầu trời vậy!
Quả đúng là vừa xinh đẹp vừa đáng yêu!
Ngũ quan tinh xảo, da thịt trắng nõn, như một con búp bê sứ vậy!
Nhưng mà một cô gái xinh đẹp như thế, lại mang một dáng vẻ khiến cho người ta cảm thấy cô bé ngốc nghếch, không thông minh cho lắm.
Nói đúng hơn, thì là trông vô cùng đần độn.
Cô bé đang ngồi trên chiếc ghế công chúa màu trắng.
Đôi bàn tay nhỏ bé của cô bé nắm chặt lấy tấm da ghế, có vẻ như cô bé chưa từng chứng kiến cảnh tượng hoành tráng thế này bao giờ nên vẻ mặt vô cùng hoảng sợ, miệng lẩm bẩm trong vô thức: "Mẹ, mẹ."
Nhìn thấy cảnh ấy, trong lòng Lâm Phong run lên.
Thần thức của anh quét qua người cô bé.
Quả nhiên, anh phát hiện ra hơi thở huyết mạch trong cơ thể cô bé giống anh y như đúc!
"Tiểu Luyến Luyến... Con bé đúng là con gái của mình! Thì ra con gái mình lại xinh đẹp đến vậy."
Lâm Phong tự lẩm bẩm, cuối cùng khoé mắt cũng hơi ẩm ướt.
Chín tuổi!
Con gái đã chín tuổi rồi!
Mà người làm cha như anh đến giờ mới biết!
Con gái còn bị bệnh, chắc hẳn mấy năm nay con bé đã đau đớn khổ sở vô cùng!
Trong lòng Lâm Phong rất tự trách, áy náy, còn có một nỗi uất ức cực lớn bao phủ lấy trái tim, rất khó tiêu tan đi!
Đúng lúc này, Tiểu Luyến Luyến cũng nhìn thấy Trần Y Nặc.
Trên gương mặt ngây ngô của cô bé lại xuất hiện một chút vui mừng, cô bé vội vàng đứng dậy chạy về phía dưới sân khấu.
Cô bé vừa chạy vừa quơ bàn tay nhỏ, miệng hô to:
"Mẹ... Mẹ, mẹ!"
Giọng nói dễ nghe, nhưng lại không nói rõ được từng chữ.
"Tiểu Luyến Luyến... Con gái mẹ!"
Trần Y Nặc nhìn thấy con gái chạy về phía mình thì cũng vội vã chạy tới đón lấy cô bé.
Hai mẹ con nhanh chóng ôm chặt lấy nhau.
"Mẹ... Mẹ mau dẫn con rời khỏi đây đi, ở đây nhiều người quá, con sợ."
Tiểu Luyến Luyến gấp gáp nói.
Trần Y Nặc nhẹ nhàng xoa đầu con gái, khẽ an ủi cô bé.
...
Nhìn thấy cảnh ấy.
Khách khứa đông đúc trong sân lại lập tức bàn luận ầm ĩ lên.
"Là cô cả nhà họ Trần đó sao? Trông đẹp thật đấy!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.