Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 212:




Lão già có mái tóc bạc trắng, thanh cao thoát tục, lúc này ông ấy đang nhắm mắt nghỉ ngơi, như thể không quan tâm tới chuyện ở đây một chút nào vậy!
Cho dù Lâm Phong có tới thì cũng không thể thu hút được chút mảy may sự chú ý của ông ấy!
Người này chính là thầy thuốc của Dược Vương cốc, Dược Vân!
Không những có y thuật cao siêu, mà nghe nói cảnh giới võ đạo cũng đã đạt tới trình độ khủng khiếp!
Còn cụ thể khủng khiếp đến mức nào thì ông ta cũng không biết, nhưng chắc chắn là đã trên Địa Cảnh!
Adv
Mà Dược Vân được nhà họ Giang mời tới, nên rất có thể sẽ nhúng tay vào.
...
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này, sắc mặt của rất nhiều võ giả nhà họ Giang đều vô cùng khó coi.
Vô lý!
Adv
Thật sự vô lý!
Trong suy tính của bọn họ, hôm nay nhà họ Giang phải toả sáng chói lọi, trăm tộc quỳ gối mới đúng, chứ không phải bị một tên đàn ông lỗ mãng tới tận cửa sỉ nhục như thế này!
"Trần Y Nặc, tên kia là ai? Quân Lâm đâu? Chẳng phải thằng bé đi với cháu sao? Sao cháu lại quay về một mình?"
Giang Phi Vân lạnh lùng hỏi.
Không đợi Trần Y Nặc kịp trả lời, Lâm Phong đã đứng dậy từ tốn đáp:
"Không cần đoán, Giang Quân Lâm đã bị tôi xử lý rồi!"
Vừa dứt lời, toàn bộ hiện trường náo động.
Giang Quân Lâm, cậu cả nhà họ Giang, chết rồi sao?
"Thằng nhãi con, ăn cơm thì ăn bừa được, nhưng lời nói thì không thể nói bừa! Chỉ có mình cậu mà cũng có thể giết chết con tôi sao?"
Giang Phi Vân lạnh lùng nói.
Ông ta hoàn toàn không hề tin!
Với thực lực hiện tại của Giang Quân Lâm thể có thể xưng vô địch trong thế hệ thanh niên ở Kim Lăng!
Tên Lâm Phong trước mặt đây tuổi tác cũng không lớn, sao có thể là đối thủ của Quân Lâm được!
"Haiz! Nói chuyện với mấy người não tàn thế này mệt mỏi thật đấy! Ông cảm thấy tôi có nhất thiết phải nói láo chuyện này không?"
Lâm Phong đột nhiên thở dài một hơi.
Giang Phi Vân nghe vậy thì hơi nheo mắt lại.
Vốn dĩ ông ta cho rằng con trai mình đi thuê phòng với Trần Y Nặc, nhưng bây giờ xem ra rõ ràng là không phải vậy rồi.
Ông ta lại nhớ đến chuyện điện thoại con trai vẫn luôn không liên lạc được suốt từ tối qua đến giờ, trong lòng ông ta chợt cảm thấy không ổn.
"Tạm thời chưa biết con trai của tôi đã chết hay chưa, nhưng sợ là hôm nay cậu không sống nổi rồi."
Giang Phi Vân không thay đổi sắc mặt, ông ta vung tay một cái.
Trong nháy mắt.
Hơn mười võ giả nhà họ Giang vọt lên từ tứ phía, bao vây lấy Lâm Phong.
Thấp nhất trong số đó thì cũng trung kỳ Hoàng Cảnh, có tới hai mươi võ giả Huyền Cảnh, võ giả Địa Cảnh thì còn tận mười người!
Nhìn thấy vậy.
Sắc mặt của rất nhiều khách mời xung quanh đều hơi thay đổi!
Nhà họ Giang lại âm thầm bồi dưỡng nhiều võ giả thế này!
Thực lực cỡ này, so ra thì bất cứ thế lực nào ở thành phố Kim Lăng cũng đều thua rất rất xa!
Mà bọn họ cũng biết mục đích Giang Phi Vân kêu nhiều người xông lên như vậy cùng lúc có lẽ không chỉ là để đối phó với Lâm Phong, mà còn là để khoe sức mạnh, uy hiếp bọn họ!
"Bây giờ thì sao? Cậu có dám nói lại những lời lúc nãy một lần nữa không?"
Giang Phi Vân lạnh lùng hỏi.
Ông ta muốn nhìn thấy vẻ hoảng hốt lúng túng trong mắt Lâm Phong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.