Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 218:




“Vương minh chủ, cách xin lỗi như thế có khiến ông thỏa mãn không?” Lâm Phong hỏi.
Vương Nhạc Hiên thấy vậy, gương mặt lập tức trở nên u ám, lạnh lùng nhìn Lâm Phong nói:
“Lâm Phong, nếu tôi đã ra tay thì chắc chắn cậu không tiếp chiêu nổi! Cậu làm như thế đúng là khó làm bạn với tôi!”
“Khó à? Tôi cũng đâu cần làm bạn với ông!” Lâm Phong đạp một phát.
“Hừ!” Vương Nhạc Hiên hừ một tiếng, lập tức tiếp chiêu.
Adv
Nhưng không ngờ tốc độ ra chân của Lâm Phong đã vượt xa khỏi phản ứng của ông ta.
Ông ta vừa giơ tay lên đã phát hiện cơ thể mình đang bay trên không.
“Rầm!”
Tiếng vang trầm đục phát ra.
Adv
Vương Nhạc Hiên bị Lâm Phong đá bay ra hơn mười mét, cuối cùng đập thẳng lên cổng sắt lớn của trang viên, làm cánh cổng sắt bị đập gãy xuống.
“A…”
Nhìn thấy vậy, đám khách mời đông đảo ở đây đều hít sâu một hơi, da đầu tê dại!
Vương minh chủ là cường giả siêu cấp, Hậu Thiên cảnh tầng ba rồi!
Đến cả tồn tại như vậy cũng không phải là kẻ đỡ nổi một chiêu của Lâm Phong ư?
Bọn họ cho rằng mình đã coi trọng Lâm Phong lắm rồi, nhưng không nghĩ tới rằng cứ hết lần này tới lần khác là Lâm Phong lại khiến hiểu biết của bọn họ được bổ sung thêm!
Lúc này, Lâm Phong lạnh lùng nói chuyện đánh thức bọn họ:
“Các người còn năm phút để rời khỏi đây!”
Vừa nói xong, vẻ mặt các khách mời cũng thay đổi.
Tuy rằng không biết vì sao Lâm Phong lại đuổi bọn họ ra ngoài, nhưng bọn họ lập tức vắt chân lên cổ mà chạy đi.
Cho dù là người nhà họ Lý hay họ Tần, người của bốn bang phái lớn cũng không ngoại lệ.
Lâm Phong này quá mạnh, sâu không lường được, khiến mọi người không đoán ra nổi anh đang nghĩ gì.
Vnh chính là một ví dụ!
Một giây trước, Lâm Phong có thể thân thiện giao lưu với bạn, giây sau bạn đã bị đánh bay hơn mười mét.
Đối mặt với người như thế có ai không sợ?
Sau khi đám khách mời đông nghẹt đã rời đi, Lâm Phong đi tới trước mặt Trần Y Nặc, giơ tay phải về phía trang viên, nhẹ nhàng đè xuống một cái.
“Đùng!”
Toàn bộ trang viên trong nháy mắt đã đổ nát, biến thành một đống phế tích, ầm ầm đổ sụp xuống, giống đang có động đất.
Đám khách mời vừa chạy ra ngoài nghe thấy tiếng lập tức quay đầu nhìn lại, họ phát hiện trang viên huy hoàng đã biến thành một đống phế tích, ai nấy hít một hơi lạnh, cảm thấy cả người tê rần.
Làm gì thế?
Dùng bom để nổ hay là…
Đám khách mời không dám nghĩ nhiều nữa, hiện tại trong đầu họ chỉ có một suy nghĩ, mau rời khỏi nơi này, cách xa Lâm Phong ra!
“Không ngờ Giang Phi Vân đấu đá với mình hơn nửa đời người, cuối cùng lại biến mất như thế!” Ánh mắt Tần Vô Đạo đầy phức tạp.
Theo lý mà nói, nhà họ Giang bị diệt, hẳn là ông ta phải vui vẻ mới đúng, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy hơi mất mát.
Ở thế gian này dù sống tốt thì sao? Tất cả cũng chỉ là nhất thời.
Trong mắt những cường giả kia, chỉ là con kiến tiện tay giết được luôn thôi.
“Em trai, các em đi chuẩn bị quà trước đi, chúng ta đi gặp em gái Lâm Phong, nói lời xin lỗi với cô ấy.” Tần Vô Đạo nói.
Tần Thiên Trụ nghe thế, yên lặng gật đầu.
Trải qua sự việc này, ông ta biết Lâm Phong không phải người nhà họ Tần có thể chọc vào.
Lâm Phong có thể tiện tay tiêu diệt nhà họ Giang, đương nhiên cũng có thể làm vậy với nhà họ Tần!
Về việc đi tìm Lâm Phong để xin lỗi, bọn họ thực sự không dám.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.