Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 22: Không cần




Rất nhanh.
Ba người cùng nhau tới một nhà hàng ở gần trường đại học Kim Lăng.
Nhà hàng được đặt tên là Xuyên Tương Cát, là một nhà hàng nổi tiếng nhờ đồ ăn Tứ Xuyên và đồ ăn Tương (tên gọi khác của tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc), không chỉ có mùi vị ngon, hơn nữa hoàn cảnh cũng thuộc loại chất lượng cao, cũng có thể coi như là một quán lâu đời khá có tiếng ở gần trường đại học Kim Lăng!
“Nghe bạn tớ nói chỗ này rất đắt, bình quân một người hơn một nghìn cơ.”
Lý Tiểu Khả thấp giọng nói.
Mặc dù điều kiện gia đình nhà cô ấy cũng khá, thế nhưng cũng rất ít khi tới những nơi như thế này ăn.
Đối với cô ấy mà nói, bình thường những chỗ chia bình quân một người hai trăm đã là rất tốt rồi.
“Đắt vậy sao! Hay là chúng ta đổi chỗ khác đi. Dù sao thì ăn cơm đi đâu cũng là ăn mà.”
Lâm Vân Dao bất giác kêu lên một tiếng.
“Không cần, chỗ này đi! Hôm nay là ngày đầu tiên em nhập học, tất nhiên bữa trưa cũng phải phong phú một chút. Hơn nữa hơn một nghìn cũng khá phù hợp, không tính là đắt.”
Lâm Phong cười đáp lại.
Thật ra, năm đó lúc anh lên đại học đã từng đi theo lãnh đạo của trường học. tới Xuyên Tương Các ăn mấy lần, cho nên cũng khá hoài niệm đồ ăn của chỗ này.
Sau đó ba người tiến vào nhà hàng.
Ngay lập tức có một nữ phục vụ mặt mũi ưa nhìn đi tới sắp xếp chỗ ngồi cho ba người ở bên trong, đồng thời cũng cầm thực đơn tới.
“Muốn ăn gì thì gọi đó, không cần phải tiết kiệm tiền.”
Lâm Phong đưa thực đơn cho em gái và Lý Tiểu Khả.
Đối với anh tiền thật sự không phải vấn đề!
Chỉ cần anh muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể kiếm được một khoản tiền lớn.
Nhìn hai cô gái đang gọi đồ ăn, Lâm Phong cũng ung dung đánh giá hoàn cảnh ở xung quanh.
So với nhà hàng gỗ cũ kỹ trong trí nhớ thì rõ ràng là Xuyên Tương Các đã sửa chữa lại một lần rồi, gỗ đỏ được khắc hoa vừa khiêm tốn vừa xa hoa.
Đúng vào lúc này, ở ngoài cửa truyền tới một loạt tiếng bước chân!
Lại là một nhóm lãnh đạo của trường học tiến vào nhà hàng, Lâm Phong nhìn thấy hai bóng người quen thuộc bên cạnh lãnh đạo, chính là Vân Cảnh Sơ và Triệu Song Nhi.
Cả nhóm người cười cười nói nói, thoải mái vui vẻ.
Sắc mặt Lâm Phong dửng dưng, nhớ tới một màn vừa nấy cũng không tiến lên chào hỏi.
Nhưng không ngờ vào lúc này, Vân Cảnh Sơ lại sáng mắt lên, cất bước tới chỗ của anh.
“Lâm Phong! Ha ha... Thật trùng hợp! Chúng ta vừa mới tách ra, bây giờ lại gặp mặt rồi!”
Vân Cảnh Sơ gương mặt tươi cười đi tới phía trước.
Lúc anh ta nhìn thấy Lâm Vân Dao và Lý Tiểu Khả thì trong mắt lóe lên một tia ghen ghét đố ky!
Ngay từ những năm còn học đại học, Lâm Phong đã là nhân vật quan trọng trong trường học, là nam thần trong mắt vô số nữ sinh.
Không ngờ mới chớp mắt mà đã mười năm trôi qua, Lâm Phong cũng đã sa sút thành thế này rồi, vậy mà còn có thể ôm được em gái xinh đẹp như vậy, điều này khiến trong lòng anh ta rất không vui!
"Đúng vậy, thật trùng hợp.”
Lâm Phong không mặn không nhạt đáp lại một câu.
Vân Cảnh Sơ chú ý tới sự thay đổi thái độ của Lâm Phong, có điều anh ta không để ý.
Lâm Phong và anh ta bây giờ chính là một trên trời một dưới đất, căn bản không phải là người cùng cấp bậc với anh ta!
Anh ta đường đường là giám đốc của công ty đưa ra thị trường, cần phải để ý tới suy nghĩ của một người nghèo sao?
"Giám đốc Vân, vị này là?” Một vị lãnh đạo của trường học đi tới nhìn Lâm Phong. Theo sau lãnh đạo trường học là Triệu Song Nhi.
Triệu Song Nhi nhìn Lâm Phong, ánh mắt bình tĩnh giống y như nhìn thấy một người xa lạ vậy, hoàn toàn không còn sự nhiệt tình gặp mặt như vừa nãy.
“Phó hiệu trưởng Vương, vị này là bạn học cũ của tôi tên Lâm Phong.” Vân Cảnh Sơ mỉm cười giới thiệu.
“Bạn học cữ? Chẳng lế cậu ấy cũng là học sinh của trường đại học Kim Lăng của chúng ta sao?”
Vương Thiên Cao vẻ mặt kinh ngạc.
“Không sai! Cậu ấy tên Lâm Phong, năm đó chính là nhân vật nổi tiếng ở trường học của chúng ta đó! Được mọi người gọi là hotboy.”
Trong giọng điệu của Vân Cảnh Sơ còn có chút chế nhạo. “Vậy sao?” Vương Thiên Cao rất nhiệt tình mời:
“Nếu như cũng là từ trường học của chúng ta ra, vậy thì có muốn cùng nhau ăn một bữa cơm không?”
“Nếu như phó hiệu trưởng Vương đã mở lời mời rồi, vậy thì Lâm Phong cậu tới phòng bao ăn cơm cùng chúng tôi đi, vừa hay tiết kiệm được tiền một bữa ăn, theo như tôi biết thì chi phí của Xuyên Tương Các này cũng không thấp đâu.”
Khóe miệng của Vân Cảnh Sơ hơi nhếch lên.
Có thể nói, hành động này của phó hiệu trưởng Vương cũng đúng ý của anh tai
Đợi lát nữa trong buổi tụ họp, với tư cách là một cựu sinh viên xuất sắc cộng thêm thân phận nhà đầu tư của anh ta, chắc chắn sẽ là phong quang vô hạn.
Nếu như Lâm Phong có mặt ở đó, vậy thì có thể thỏa mãn lòng hư vinh của anh ta.
Không phải năm đó Lâm Phong cậu rất trâu bò sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.