Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 220:




Một nơi trong núi sâu, núi non trùng trùng điệp điệp.
Ở đó có một tòa cung điện nằm cheo leo trên vách núi, gạch xanh ngói đỏ như ẩn như hiện trong mây trắng, giống như thánh địa của thần tiên.
Mà trong tòa cung điện đó có một cô gái mặc đồ trắng đang ngồi khoanh chân đón ánh mặt trời, hít vào thở ra.
Cô gái có chân mày lá liễu, mặt xếch, khuôn mặt lạnh lùng, hơi thở khi hít vào thở ra còn tỏa ra ánh sáng mờ mờ, thoạt nhìn cực kì phi phàm.
Đúng lúc này, một lão già mặc áo bào màu tro bay vọt tới, một bước nhảy là vài trăm thước, nhanh chóng chạy tới bên cạnh cô gái mặc đồ trắng.
Adv
Cô gái đó dường như cảm nhận được, chậm rãi mở mắt ra, nhìn lão già mặc áo bào màu tro, cung kính nói:
“Sư phụ, sao người lại tới đây.”
“Tịch Vũ, vừa nãy dưới chân núi truyền tới tin tức, nhà họ Giang con…”
Adv. Truyện Hot
Lão già mặc áo bào màu tro nói tới đây thì hơi khựng lại.
“Nhà họ Giang làm sao ạ? Chẳng lẽ lại muốn con xuống núi? Đúng là phiền phức!” Giang Tịch Vũ cau mày nói.
“Không phải, nhà con bị một tên Lâm Phong nào đó tàn sát cả rồi, hiện tại không còn một mống!” Lão già mặc áo bào màu tro nói.
Giang Tịch Vũ nghe thế thì ngẩn ra.
“Thực ra như vậy cũng tốt! Vấn đạo quan trọng nhất là cắt đứt tình cảm trần tục, con có thể một lòng một dạ tu luyện võ đạo tới cảnh giới cao nhất, với thiên phú của con, muốn trở thành Tông Sư Cảnh của võ đạo cũng không thành vấn đề!” Lão già mặc áo màu tro nói.
“Sư phụ, tuy là nói như thế nhưng nhà họ Giang có công nuôi dưỡng con, hiện tại toàn bộ bị diệt, con cũng cần quan tâm!” Giang Tịch Vũ lắc đầu.
Ở trên núi tu võ mấy năm, suy nghĩ của cô ấy đã vô tình thay đổi.
Nói dễ nghe một chút thì nhà họ Giang là người thân của cô ấy.
Nói khó nghe thì nhà họ Giang chính là vật cản trong cuộc sống của cô ấy, cho nên khi nhà họ Giang bị diệt, trong lòng cô ấy không chỉ không đau buồn mà còn thấy thả lorg hơn một chút.
Hôm nay chỉ cần đánh chết Lâm Phong này, cô ấy sẽ chẳng còn vương vấn phàm tục nữa!
“Con cứ yên tâm tu luyện đi, ta đã phái Tiểu Vũ xuống núi giúp con báo thù rồi! Tiểu Vũ đang là Hậu Thiên Cảnh tầng năm, có thể quét sạch tất cả!” Lão già mặc áo bào màu tro nói.
“Vậy thì cảm ơn sư phụ!” Giang Tịch Vũ gật đầu.

Ở nơi khác, Lâm Phong đã mang Trần Y Nặc và con gái về nhà.
Bình thường em gái Tiểu Dao trọ lại trường, một mình anh thì không có vấn đề gì, hoàn cảnh thế nào cũng được.
Nhưng bây giờ có Y Nặc và con gái, anh bỗng thấy cái nhà rách rưới này không ổn lắm.
Xem ra phải đổi chỗ ở mới thôi!
Nghĩ tới đây, Lâm Phong đưa mắt nhìn con gái thì phát hiện có lẽ con gái vừa khóc mệt rồi nên giờ đang nằm trong lòng Trần Y Nặc ngủ say sưa.
“Y Nặc, đặt Tiểu Luyến Luyến lên giường đi, để anh xem rốt cuộc con bé bị bệnh gì!” Lâm Phong nói.
Trần Y Nặc gật đầu, đặt con gái lên giường, vẻ mặt đầy hi vọng:
“Lâm Phong, Tiểu Luyến Luyến giao lại cho anh đấy, nhất định phải chữa khỏi cho con bé.”
“Yên tâm đi!”
Lâm Phong thả thần thức ra quét một lượt cơ thể của con gái, không phát hiện có chỗ nào đặc biệt, vì vậy anh lại đặt tay lên trán cô bé, thả ra một tia linh khí đi theo kinh mạch, kiểm tra từng chỗ một.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, lông mày Lâm Phong cũng dần nhíu chặt lại.
Trần Y Nặc đứng cạnh thấy vậy xiết chặt nắm tay, cực kì lo lắng, trên trán toát ra mồ hôi lạnh.
Hôm nay nhà họ Giang bị diệt, Dược Vân y sư của Dược Vương cốc cũng bị chọc tức, hiện tại cô ấy chỉ có thể trông cậy vào Lâm Phong thôi!
“Trước kia em nói Tiểu Luyến Luyến bị bệnh gì?” Lâm Phong bỗng nhiên hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.