Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 224:




Nhưng lát sau, nghe được lời nhân viên tình báo của thương hội Bách Vân báo cáo, ông ta lập tức ngẩn ra.
Nhà họ Giang thật sự là do Lâm Phong tiêu diệt!
Nói như thế, cái lão quái vật kia cũng thực sự bị Lâm Phong giết chết ư?
Nghĩ tới đây, Phùng Hải nổi hết cả da gà, chỉ cảm thấy lạnh cả gáy.
Rốt cuộc Lâm Phong này có lai lịch thế nào? Sao lại mạnh tới mức này!
Adv
Lâm Phong không định lãng phí thời gian thêm, nói thẳng luôn:
“Tôi biết vì sao ông tới tìm tôi! Chuyện kia cũng không phải vấn đề gì lớn, kiêng khem ba tháng, mỗi ngày xoa bóp nửa tiếng là có thể giải quyết xong!”
“Trừ việc đó ra, tôi còn có một yêu cầu cần ông giúp!”
“Ngài Lâm nói đùa rồi! Ngài cứ việc nói, chỉ cần tôi có thể làm được nhất định sẽ giúp ngài đi làm!”
Phùng Hải xao động trong lòng, vẻ mặt rất cung kính.
Adv
Có thể giết chết vò giả Tiên Thiên Cảnh, thực lực của Lâm Phong đã vượt khỏi tưởng tượng của ông ta rồi, đối diện với nhân vật như vậy, ông ta nhất định phải tận lực kết giao!
“Tôi cần lượng lớn đạn linh bạo, hoặc là đá thô để chế tạo đạn linh bạo, càng nhiều càng tốt! Ông có thể lấy giúp tôi được không?”
Lâm Phong hỏi.
Phùng Hải nghe vậy thì liếc nhìn Lâm Phong một cách kỳ quái.
Mặc dù bên trong đá thô chế tạo đạn linh bạo có chứa đựng sức mạnh của trời đất, nhưng loại sức mạnh của trời đất này vô cùng mịt mờ khó hiểu, võ giả không thể nào hấp thụ được.
Có điều ông ta cũng không hỏi gì nhiều mà nói:
“Ngài Lâm, mặc dù đạn linh bạo không phải là thứ quá hiếm, nhưng cũng không nhiều!
Dựa vào quyền hạn của tôi, tôi có thể giúp ngài lấy về nhiều nhất 100 viên. “
“100 viên?”
Vẻ mặt Lâm Phong có chút kinh ngạc vui mừng.
Con số này đã vượt ngoài sự mong đợi của anh rồi, vốn dĩ anh cho rằng Phùng Hải cùng lắm chỉ có thể lấy được bảy tám viên thôi, không thể ngờ lại nhiều tới như vậy.
Hơn nữa có được 100 viên linh thạch này, thể chất của con gái có lẽ sẽ thức tỉnh!
“Những viên đạn linh bạo này bao nhiêu tiền? Ông nói trước cho tôi để tôi gom tiền.”
“Theo giá thị trường thì khoảng hơn 10 tỷ, nhưng mà ngài Lâm đã giúp tôi chữa bệnh, nên số tiền này khỏi đi vậy.”
Phùng Hải khẽ mỉm cười.
Lâm Phong liếc nhìn Phùng Hải.
Anh biết ý tứ của Phùng Hải, nhưng lại không thấy ác cảm.
Mối quan hệ giữa người với người chính là kiểu lợi ích như vậy.
Chỉ khi bạn thể hiện ra được giá trị của bản thân, thì người khác mới sẵn lòng tiếp cận bạn, lấy lòng bạn!
Nếu bạn chả là gì cả, thì ai mà thèm để ý đến bạn chứ?
Đây là chuyện rất thực tế!
“Nếu đã như thế, vậy thì cảm ơn nhiều nhé!”
Lâm Phong không từ chối ý tốt của Phùng Hải, chủ yếu là cũng lười đi gom nhiều tiền như vậy.
Phùng Hải nghe vậy thì trong lòng có chút kích động.
Ông ta biết lời nói này của Lâm Phong có ý gì, đó là sau này nếu mình gặp phải chuyện gì, tới tìm Lâm Phong giúp đỡ, Lâm Phong tuyệt đối sẽ không từ chối!
Ông ta hiểu rõ hơn ai hết việc có được nhân tình của một võ giả có thể giết chết Tiên Thiên Cảnh như vậy, là chuyện hiếm có nhường nào!
“Nếu đã vậy, ngài Lâm, tôi xin lui trước! Đợi tôi gom đủ 100 viên, rồi sẽ liên hệ với ngài Lâm!”
Phùng Hải đứng dậy, chắp tay cười nói.
Lâm Phong đang định trả lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.