Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 225:




Nhưng vào đúng lúc này, đột nhiên anh cảm nhận được một mối nguy lớn.
“Không ổn! Mọi người mau đến bên cạnh tôi!”
Thần sắc Lâm Phong thay đổi.
Anh một tay ôm vợ con vào trong lòng, còn tay kia thì tìm vật từ xa, tóm lấy Trần Thiên Hủ đang hôn mê bất tỉnh trong phòng tới bên cạnh mình.
Sau khi làm xong mọi thứ, Lâm Phong nhanh chóng thi triển kiếm thuật.
Adv
“Kiếm tới đây!”
“Soạt, soạt soạt”
Thanh kiếm bản mệnh bỗng nhiên gầm lên, hóa thành ngàn vạn thanh kiếm, bao quanh bốn người này thành một cái lồng kiếm, lồng kiếm chói lóa, chói đến nhức mắt, khiến mắt người khác đều không thể mở ra được.
Nhưng vào thời điểm lồng kiếm hình thành thì,
Adv
“Bùm!”
Một tiếng nổ lớn vang lên.
Một nguồn năng lượng đáng sợ cuộn tới, lấy ngôi nhà làm trung tâm, khu đất có chu vi 1km, trực tiếp bị san bằng.
Một đám mấy hình nấm khổng lồ cao chót vót, khiến người dân chung quanh đó 10km cũng có thể nhìn thấy nó chuyển động, hai nghi trượng của thương hội Bách Vân đang chờ ngoài cửa trực tiếp bị nổ cho tan xương nát thịt!
“Bùm Bùm!”
Vụ nổ gây ra hỏa hoạn dữ dội.
Khói đen bốc nghi ngút lên trời, nhấn chìm mọi thứ, tản phát ra mùi cực kỳ hăng.
Và trong màn khói đen dày đặc này, lại có một vài người được bảo vệ chắc chắn bởi lồng kiếm, không chút thương tích.
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, sắc mặt Lâm Phong âm trầm.
Vừa rồi nếu như không phải là anh cảm nhận được chuyện này trước tiên, kịp thời bảo vệ cả nhà, thì chuyện gì sẽ xảy ra dưới một vụ nổ khủng khiếp như vậy?
Điều có thể chắc chắn là, trừ bản thân mình ra, tất cả những người tại hiện trường đều sẽ chết!
Cho dù là Phùng Hại bậc ba Hậu Thiên cũng không ngoại lệ.
Có thể nói, dưới võ giả Tiên Thiên không ai có thể ngăn cản nội vụ nổ tầm cỡ như vậy!
Đây chắc là bom nhiệt áp đời thứ tư! Ở một mức độ nhất định thì loại bom này còn uy hiếp hơn cả bom hạt nhân! Chất nhiệt áp được thêm vào bên trong đạn dược sẽ phát nổ khi lan rộng. Tốc độ phát nổ đáng sợ, gây ra một vài đả kích cho kẻ địch trong vụ nổ.
Phùng Hải hiểu biết sâu rộng, lập tức nhận ra loại bom này.
Ông ta vừa sợ hãi vừa ngạc nhiên.
Điều sợ hãi là suýt chút nữa bản thân vị thiệt mạng vì vụ nổ vừa rồi.
Còn điều kinh ngạc là dưới sự tập kích như vậy mà ngài Lâm lại dùng thực lực của mình bảo vệ được nhiều người bọn họ như vậy!
Sức mạnh mà ngài Lâm thể hiện ra đã vượt quá hiểu biết của ông ta rồi.
“Oa oa!vù vù….”
Sau thời gian ngắn bối rối, Tiểu Luyến Luyến lập tức bật khóc.
Đôi tay nhỏ nhắn của cô bé nắm chặt lấy quần áo của mẹ, khóc như mưa, trên khuôn mặt nhỏ nhắn viết đầy nỗi sợ hãi và bất lực.
Ở độ tuổi nhỏ như vậy, cô bé chưa từng nhìn thấy cảnh tượng như thế? Trực tiếp bị dọa sợ!
Trần Y Nặc nhanh chóng an ủi con gái, nhưng khuôn mặt cô cũng trắng bệch, đôi tay không ngừng run rẩy, có cảm giác như đi một chuyến tới địa ngục.
Nhìn bộ dạng đáng thương của con gái, Lâm Phong vô cùng đau lòng.
Anh vừa mới thề trong lòng rằng, sau này tuyệt đối sẽ không bao giờ để con gái phải chịu bất kỳ tổn thương nào, kết quả lại xảy ra chuyện như vậy!
“Ngài Lâm, ngài đắc tội với ai? Theo lý mà nói, loại bom nhiệt áp này không thể xuất hiện trong lãnh thổ nước Đại Hạ được, đừng nói là dùng để giết người! Chuyện này cực kỳ nghiêm trọng, chắc chắn sẽ khiến cho những người chấp pháp chú ý.”
Phùng Hải bình tĩnh lại, cau mày hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.