Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 229:




"Tôi muốn khiến một vài kẻ hiểu rõ, kết cục khi đắc tội với Lâm Phong tôi đây sẽ thảm hại đến cỡ nào!"
Liên minh võ đạo, phòng họp.
Mấy nhân vật quan trọng của liên minh võ đạo đang tập trung lại bàn bạc chuyện gì đó.
"Con mẹ nó! Mẹ nó! Mẹ nó!"
Vương Nhạc Hiên đập bàn ba cái, khiến cái bàn rung ầm ầm.
Adv
Đám Dương Đỉnh Thiên, Viên Thiên Cương nhìn thấy vậy cũng đều câm như hến, còn chẳng dám thở mạnh một tiếng.
Sở dĩ minh chủ tức giận như thế cũng là vì sáng nay ông ta bị đánh ở nhà họ Giang!
Với tính cách kiêu ngạo của minh chủ, bị Lâm Phong làm nhục trước mặt bao nhiêu người như vậy thì bây giờ tâm trạng có hơi suy sụp cũng là điều bình thường thôi!
Chỉ cần chờ ông ta trút giận một lát là được!
Adv
Chỉ chốc lát sau tiếng thét gào, Vương Nhạc Hiên lại bỗng trở nên yên tĩnh, ông ta lạnh lùng nói:
"Tên Lâm Phong này đúng là không có võ đức, tôi coi cậu ta như anh em, cậu ta lại đánh lén tấn công tôi bất ngờ! Nếu như lúc đó tôi mà cẩn trọng hơn một chút thì cậu ta có thể là đối thủ của tôi được chắc?"
Hai người Dương Đỉnh Thiên và Viên Thiên Cương liếc nhìn nhau, có hơi câm nín.
Rốt cuộc là ai không biết xấu hổ đây?
Đến cả lời này mà cũng nói ra được!
Rõ ràng lúc ấy ông bị Lâm Phong knock-out ngay và luôn còn gì?
Chỉ là mọi người cũng chỉ dám nghĩ điều đó trong lòng.
"Minh chủ nói rất đúng! Tôi thấy tên Lâm Phong này cũng bình thường thôi, nếu đối chiến công bằng thì chắc chắn cậu ta không phải là đối thủ của minh chủ!"
Dương Đỉnh Thiên cười nịnh hót.
"Đúng đúng đúng! Minh chủ, thực lực của ông đã là vô địch ở thành phố Kim Lăng rồi! Lần này chỉ là ngoài ý muốn mà thôi! Tên Lâm Phong đó cũng chỉ biết đánh lén thế thôi."
"Minh chủ, ông là vô địch! Tất cả chúng ta đều biết sự thật này mà!"
Đám người Viên Thiên Cương nhao nhao tâng bốc.
Vương Nhạc Hiên nghe vậy thì sắc mặt cũng dịu đi nhiều, ông ta hờ hững nói:
"Hừ! Lần này cứ để tên Lâm Phong đó kiêu ngạo một lúc đi! Sau này nếu như còn để tôi nhìn thấy cậu ta, tôi nhất định phải cho cậu ta hiểu rõ sự lợi hại của ngài Vương tôi đây!"
Mấy người nhóm Dương Đỉnh Thiên nghe vậy, đang định nói gì thì đúng lúc này, "bộp" một cái, cánh cửa lớn của phòng họp bị người bên ngoài đá văng ra.
Sau đó, Lâm Phong ở bên ngoài nhanh chóng bước vào, vẻ mặt lạnh tanh.
Nhìn thấy cảnh đó.
Con mắt mọi người có mặt ở đây đều co rụt lại.
Dương Đỉnh Thiên thì vội vàng trốn ra sau lưng Vương Nhạc Hiên, ông ta bị đánh mấy lần, thật sự đã có bóng ma tâm lý với Lâm Phong rồi, nhìn thấy Lâm Phong là trong lòng lại run rẩy.
Sắc mặt Vương Nhạc Hiên có hơi cứng đờ.
Mặc dù ngoài miệng thì ông ta không phục, nhưng thật ra trong nội tâm ông ta cũng biết mình hoàn toàn không phải đối thủ của Lâm Phong.
Sở dĩ lúc nãy ông ta nói như vậy chẳng qua cũng là vì muốn níu kéo chút thể diện trước mặt cấp dưới mà thôi, nhưng không thể ngờ rằng lời khoác lác của mình vừa dứt thì Lâm Phong đã xông vào rồi.
Nhìn thấy dáng vẻ hung ác này của Lâm Phong, đoán chừng đến đây với ý đồ xấu rồi!
"Minh... Minh chủ."
Lúc này, nhóm người Dương Đỉnh Thiên đều rối rít nhìn về phía Vương Nhạc Hiên bằng ánh mắt cầu cứu.
Vương Nhạc Hiên không còn cách nào khác, đành cắn răng nói:
"Lâm... Lâm Phong, cậu có ý gì đây? Cậu thật sự tưởng rằng võ đạo liên minh chúng tôi dễ bắt nạt sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.