Cậu chỉ là một tên phế vật mà thôi!
Mà Vân Cảnh Sơ tôi là nhân sĩ tinh anh của xã hội, là đối tượng được mọi người săn đón.
“Vẫn là thôi đi, chúng tôi ở đây có ba người, không tiện.”
Lâm Phong lắc đầu khéo léo từ chối.
“Không sao, hai cô ấy cũng có thể đi cùng! Phòng bao mà tôi đặt đủ rộng.” Vân Cảnh Sơ liếc mắt nhìn Lâm Vân Dao và Lý Tiểu Khả rồi cười nói.
Hai cô gái này ánh mắt trong sáng, chắc chắn vẫn còn non, hơn nữa lớn lên cũng rất xinh đẹp...
Mấu chốt nhất là, hai cô gái này có quan hệ khá tốt với Lâm Phong, chỉ với một lí do này thôi đã đủ để khiến anh ta rung động rồi!
Nếu như có thể hai...
Không biết nghĩ tới điều gì, nơi sâu trong mắt Vân Cảnh Sơ lóe lên một tia dâm ô.
Mặc dù Vân Cảnh Sơ đã giấu rất kỹ rồi, nhưng Lâm Phong vẫn chú ý tới. Đôi mắt anh lạnh xuống trong nháy mắt, anh lạnh lùng nói: “Tôi nói không tiện cậu không nghe thấy à?”
Vân Cảnh Sơ hơi híp mắt lại, dường như không ngờ tới Lâm Phong lại dám nói chuyện với anh ta như vậy!
Ở trong mắt anh ta, bây giờ Lâm Phong anh lăn lộn thành như vậy rồi, tôi mời cậu ăn cơm là nể mặt cậu!
Cậu còn cố ý được đằng chân lân đằng đầu?
€ó điều anh ta cũng không thể hiện ra rằng mình đang tức giận, mà ngược lại vẻ mặt đầy xin lỗi nói: “Lâm Phong, tôi biết bây giờ cậu sống không tốt, thấy tôi ưu tú như vậy thì có thể là trong lòng có chút không công bằng, nhưng thân là bạn học cũ, là thật lòng thật dạ muốn tụ tập cùng cậu.”
“Không phải là cậu vẫn còn tức giận chuyện năm đó đấy chứ? Năm đó mặc dù tôi và cậu có chút mâu thuẫn, thế nhưng những chuyện đó đều đã qua rồi! Không cần thiết phải giữ trong lòng.”
Nhìn đi! Nhìn đi!
Dù sao thì cũng là giám đốc của công ty được đưa ra thị trường!
Khí chất và sự độ lượng này cũng không giống nhau.
Mấy vị lãnh đạo xung quanh cũng rất bội phục, Triệu Song Nhi cũng có các
thành tích xuất sắc nối liền nhau.
Mà Lâm Phong lại hơi cau mày, coi như cuối cùng cũng nhìn ra được cách đối nhân xử thế của Vân Cảnh Sơ.
Nụ cười giấu đao điển hình của tiểu nhân!
Đối với người như vậy, thật sự anh không có hứng thú nói chuyện cùng, thế là lạnh lùng nhả ra một chữ:
“Cút.” “Lâm Phong, cậu...”
Nụ cười của Vân Cảnh Sơ cứng đờ, trong lòng cực kỳ tức giận.
Quả nhiên, nghèo là có nguyên nhân!
Loại người có tính cách cuồng vọng như Lâm Phong này có thể sống tốt mới lạt
“Vị bạn học này, cậu không cần thiết phải mở miệng ra là nói bậy bạ như vậy. nhứ?”
Vương Thiên Cao cau mày nói, cảm thấy Lâm Phong này cũng quá không có tố chất, mà Triệu Song Nhi lại hơi nhíu mày đi lên trước nói:
“Lâm Phong, mọi người đều là bạn học cũ! Cảnh Sơ cậu ấy có lòng tốt ý tốt mời cậu, cũng muốn tụ tập với cậu! Tôi thật sự không hiểu tại sao cậu phải như vậy?”
“Song Nhi, chẳng lẽ ý của tôi biểu đạt vẫn chưa đủ rõ ràng sao?”
Lâm Phong nhìn Triệu Song Nhị, trong mắt tràn đầy vẻ thất vọng.
Nhớ năm đó, Triệu Song Nhi là một trong những người bạn tốt nhất của anh.
Bất cứ lúc nào cũng đều kiên định đứng về phía anh, nhưng bây giờ chung quy lại cũng đều thay đổi rồi...
“Nói thật lòng, cậu quá tự cho mình là đúng rồi.” Triệu Song Nhi lạnh lùng nói.
Thật ra, cô ta cũng có thể đại khái nhìn ra được ý đồ của Vân Cảnh Sơ, nhưng cô ta vẫn lựa chọn nói chuyện thay cho Vân Cảnh Sơi
Dù sao bây giờ Vân Cảnh Sơ cũng đã là giám đốc của công ty được đưa ra thị trường, mà Lâm Phong chỉ là một du dân không có nghề nghiệp, căn bản là không thể so sánh.
Cô ta cung không cảm thấy mình làm sai chỗ nào!
Nếu nói sai, chỉ có thể trách bây giờ Lâm Phong không quyền không thế, trách Lâm Phong vô dụng, không thể trách được những người khác.
"Được rồi, nếu như Lâm Phong không muốn vậy thì chúng ta không cần quan tâm tới cậu ấy nữa, dù sao thì sau này cũng là người của hai thế giới!”
Triệu Song Nhi nhìn Vân Cảnh Sơ nói.
Vân Cảnh Sơ sắc mặt âm trầm trong lòng rất không cam lòng.
Trong dự đoán, có lẽ Lâm Phong thấy mình có tiền có thế, sau đó quỳ xuống với mình mới đúng, chứ không phải là bảo anh ta cút ở trước mặt nhiều người như vậy!
Vân Cảnh Sơ, anh ta không cần mặt mũi nữa à?
Đúng vào lúc này, một ông lão nửa trăm tuổi mái tóc bạc phơ đang bước nhanh vào trong Xương Tương Các.
Ông lão đeo kính gọng vàng, bước chân vững vàng, trông rất nghị lực và kiên cường.
Người này chính là chủ nhiệm lớp cũ của Lâm Phong, Âu Dương Tu.
Thấy Âu Dương Tu, trong lòng Vân Cảnh Sơ đập thích một cái, lập tức cười xua tay hét: “Thầy Âu Dương, ở đây.”
Âu Dương Tu nghe vậy thì bước nhanh tới, lúc nhìn thấy Lâm Phong thì gương mặt kinh ngạc.
“Học trò cũ, lâu rồi không gặp.
Lâm Phong đứng dậy, cũng đủ sự tôn trọng đối với một người đã từng là ân sư của mình.
Năm đó! Người già năm chục tuổi trước mắt này đối với anh chu đáo từng li từng tí, coi anh như là đệ tử thân thiết, đệ tử đắc ý!
Bất kể có chuyện gì tốt, người đầu tiên nghĩ tới cũng là anh!
Chính vì có được sự giúp đỡ của ông lão này, anh mới có thể như diều gặp gió trong lớp trẻ của trường đại học Kim Lăng.
Có thể nói, ông lão này là một trong những người mà anh kính trọng nhất trong cuộc đời!
Vốn dĩ anh còn định tìm một cơ hội đích thân tới nhà thăm hỏi, nhưng không ngờ tới hôm nay lại gặp nhau ở đây.
“Tiểu Phong, những năm này em đi đâu thế?”
Âu Dương Tu quan sát Lâm Phong một chút, sắc mặt có chút phức tạp.
Đây là học sinh mà năm đó ông ấy coi trong nhất, tại sao lại biến thành dáng vẻ như bây giờ?
Tại sao anh lại từ bỏ một cô gái tốt như Y Nặc?