Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 231:




Lâm Phong quay đầu nhìn lại, phát hiện ra người tới đây chính là lão già mặc áo bào xám mình gặp ở con dốc nhỏ cách đây không lâu.
"Lão Vân! Cứu tôi! Mau cứu tôi với!"
Vương Nhạc Hiên rống to.
Lúc này đây trong lòng ông ta đã kích động đến nỗi sắp khóc rồi!
Tìm đường sống trong cơn tuyệt vọng!
Adv
Đây mới thật sự là tìm đường sống trong cơn tuyệt vọng này!
Vốn dĩ tưởng rằng lần này mình đi thật rồi, thế mà không ngờ rằng vào lúc ngàn cân treo sợi tóc này, lão Vân lại tới!
Lão Vân chính là cường giả siêu cấp Tiên Thiên cảnh, Lâm Phong cậu có gì mà đòi ngăn chặn ông ấy?
Adv
"Lâm Phong, cậu đúng là có hơi coi trời bằng vung đó!"
Vân Trung Thiên nhíu mày.
Sau khi ông ấy báo cáo việc của Will với cấp trên thì lập tức chạy đến liên minh võ đạo, định tìm Vương Nhạc Hiên để bàn bạc một số việc, mà không ngờ rằng vừa vào đây đã thấy Lâm Phong đang định giết Vương Nhạc Hiên!
"Minh chủ Vương cũng không đắc tội với cậu nhỉ, chẳng lẽ lòng dạ cậu cay độc vậy sao?"
"Thì sao?"
Vẻ mặt Lâm Phong vô cảm.
"Cậu thả minh chủ Vương ra trước đi rồi nói! Nếu cậu thật sự có nguyên nhân gì khác thì có thể nói ra, mọi người thành thật với nhau, không nhất thiết phải làm cho mọi chuyện quá căng thẳng."
Vân Trung Thiên trả lời.
Ánh mắt Lâm Phong hơi lay động một chút, rồi nói:
"Tôi nghĩ thương pháo sư lúc trước là do Vương Nhạc Hiên tìm."
"Gì chứ! Tôi hoàn toàn không biết thương pháo sư gì cả, oan cho tôi quá! Tôi còn oan hơn cả Thị Mầu luôn đó!
Vương Nhạc Hiên lập tức lớn tiếng giải thích, tủi thân vô cùng.
Vân Trung Niên cũng quả quyết bác bỏ:
"Không thể nào! Liên minh võ đạo cũng được coi như là một nửa bộ phận quốc gia, tất cả mọi người trong liên minh võ đạo đều không thể nào có cấu kết gì với các sát thủ của các tổ chức nước ngoài! Tất cả bọn họ đều nằm dưới sự theo dõi của chúng tôi, một khi vào web đen thì chúng tôi sẽ phát hiện ra ngay."
"Nói tiếp đi."
Lâm Phong vô cảm.
"Lâm Phong, tôi biết cậu đang lo lắng cái gì! Chỉ là cậu bị ám sát cho nên mới nóng lòng báo thù chứ gì! Những người chấp pháp như chúng tôi sẽ xử lý ổn thỏa chuyện này, cậu không cần phải nhúng tay!"
Nói đến đây, Vân Trung Thiên hạ giọng nói:
"Tôi đảm bảo, đến khi đó sẽ cho cậu một câu trả lời, cho nên bây giờ mời cậu buông minh chủ Vương ra ngay đi!"
Lâm Phong nghe vậy thì suy nghĩ một lát, rồi thẳng tay ném Vương Nhạc Hiên ra ngoài, Vương Nhạc Hiên va mạnh vào tường, gãy không biết bao nhiêu xương cốt trong người, ông ta ngất luôn tại chỗ.
Vân Trung Thiên thấy vậy thì lập tức tức giận vô cùng!
Mình đã nói lời hay ý đẹp rồi mà Lâm Phong vẫn dám làm Vương Nhạc Hiên bị thương nặng sao?
Quả đúng là không coi mình ra gì!
"Lâm Phong, cậu quá ngông cuồng! Hôm nay tôi nhất định phải dạy cho cậu một bài học, để cậu biết núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn! Có tôi đây ở thành phố Kim Lăng, tôi sẽ không dung túng cho cậu làm càn!"
Vân Trung Thiên lạnh lùng quát một tiếng.
Một luồng áp lực của võ giả Thiên Tiên cảnh càn quét khắp nơi.
Toàn thân ông ấy thì như một mũi tên vậy, bắn về phía Lâm Phong với tốc độ chóng mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.