Một bàn có mấy thanh niên năng động trẻ tuổi, một bàn khác thì có hai cô gái Lâm Vân Dao và Lý Tiểu Khả.
Trên mặt bàn hai người họ đang ngồi có một vài món đồ ăn thừa, cùng với tám chín chai bia.
Có vẻ như Lý Tiểu Khả đã uống say, đỏ mặt, vừa khóc vừa nói những điều mà người khác nghe không hiểu.
"Sao vậy? Sai hai cô nhóc lại uống nhiều rượu vậy chứ?"
Lâm Phong đi tới, cầm lấy ly rượu trên tay Lý Tiểu Khả, nhíu mày hỏi.
Adv
"Cái... Cái gì?"
"Hu hu... Tôi muốn uống, tôi muốn uống nữa."
Lý Tiểu Khả đã say rồi, nói năng lộn xộn, vẻ mặt kích động muốn giật lại ly rượu, nhưng lại bị Lâm Phong ấn một tay xuống đè ngồi lại trên ghế, không động đậy được.
Adv
"Anh! Cuối cùng anh cũng tới rồi!"
Lâm Vân Dao thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đứng dậy.
Rõ ràng là cô ấy cũng có uống chút rượu, ánh mắt mê ly, gò má đỏ bừng.
Một cô gái mười chín tuổi mà đã thể hiện được phong thái thế này, quả thật là vô cùng quyến rũ, khiến 99% đàn ông đều không kìm được mà muốn ôm vào trong lòng, 1% còn lại thì chính là gay.
Lâm Phong túm lấy tóc đuôi ngựa của em gái, tức giận nói:
"Được đấy! Học được cả cách uống rượu rồi hả?"
"Đau... Đau đau, anh, anh nhẹ tay chút được không."
Lâm Vân Dao lập tức nói.
Lâm Phong chỉ hơi dùng sức một tí, anh biết rõ em gái đang giả vờ, nhưng vẫn thả bím tóc ra, hỏi:
"Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
Lâm Vân Dao nhìn thoáng qua Lý Tiểu Khả, thấy Lý Tiểu Khả đã nằm sấp ngủ mơ màng trên bàn, thé là thấp giọng nói:
"Còn chẳng phải do người ba cặn bã đó của Tiểu Khả sao!"
"Cái ông Lý Như Hải này đúng là không phải người tốt đẹp gì! Nhiều năm vậy rồi ông ta vẫn luôn mặc kệ không hỏi han Lý Tiểu Khả! Thế mà lần này lại bày trăm phương ngàn kế muốn nhận Tiểu Khả về, nhưng thật ra là có mục đích khác."
"Làm sao?"
Lâm Phong hỏi.
"Thật ra em cũng không rõ lắm! Chỉ là nghe Lý Tiểu Khả nói, Lý Như Hải đã sắp xếp một cuộc hôn nhân cho cậu ấy. Kết hôn với một người đã hơn bốn mươi tuổi!"
"Trời ạ... Lý Tiểu Khả còn nhỏ em hơn một tuổi, mới mười tám tuổi thôi! Vừa lên năm nhất đại học mà Lý Như Hải đã muốn gả cậu ấy cho một ông lão rồi! Đúng là buồn nôn!"
"Tất nhiên trong lòng Lý Tiểu Khả cực kỳ không muốn, nhưng không ngờ rằng mẹ cậu ấy cũng đến khuyên cậu ấy, cho nên trong lòng cậu ấy khó chịu, mới gọi em ra đây uống rượu."
Lâm Vân Dao nói rồi vuốt vuốt gò má, có hơi chóng mặt:
"Đây còn là lần đầu tiên em uống bia nữa đó, nhưng mà khó uống quá, nếu không phải vì giúp Lý Tiểu Khả thì em chẳng muốn uống tẹo nào."
Trong thoáng chốc, Lâm Phong không biết nên nó cái gì.
Anh và Lý Như Hải đã có qua lại đôi lần, đúng là ông ta cũng chẳng phải người tốt.
Nhưng dù gì Lý Như Hải cũng là ba ruột của Lý Tiểu Khả.
Theo một nghĩa nào đó, đây là chuyện của nhà người ta...
"Anh... Anh nhất định phải giúp đỡ Lý Tiểu Khả đó!"
Lâm Vân Dao mong chờ nói.
Lúc Lâm Phong định nói thì Lý Tiểu Khả lại đột nhiên "oẹ" một tiếng, sau đó nôn đầy ra.
"Lý Tiểu Khả! Cậu không sao chứ..."