“Không cần lo lắng! Tôi gọi con trai của ông tới đây là vì có việc cần cậu ta giúp thôi.” Lâm Phong lạnh nhạt nói.
Đàm Thiên Hồng nghe thấy thế, lập tức quay sang nhìn con trai đứng cách đó không xa, lạnh lùng nói:
“Còn không mau quỳ xuống!”
Cuối cùng Đàm Tử Minh cũng nhớ ra Lâm Phong là ai.
trong mắt cậu ta ánh lên vẻ sợ hãi, vội vàng lật đật đứng lên, bước tới trước mặt Lâm Phong, không hề do dự mà quỳ xuống, cung kính nói:
Adv
“Cậu chủ Lâm, em mắt chó không nhìn thấy thái sơn, xin anh tha tội.”
“Cậu rất giống cha cậu, co được dãn được, là một người thông minh, giỏi hơn Tần Phong của nhà họ Tần kia nhiều.” Lâm Phong rất hứng thú nhìn Đàm Tử Minh.
“Cảm ơn lời khen của cậu chủ Lâm!” Ngoài mặt Đàm Tử Minh cực kì cung kính nhưng trong lòng dậy sóng.
Adv
Cậu ta chỉ biết Tần Phong đắc tội người nào nên mới bị giết, nhưng cụ thể là ai thì không rõ, không ngờ là do Lâm Phong giết!
Lâm Phong này lợi hại tới vậy sao? Chỉ bằng chính bản thân đã khiến thành phố Kim Lăng quay như chong chóng, làm mưa làm gió, chèn ép khiến cho nhiều thế lực lớn như thế cũng không ngóc đầu lên nổi!
“Nhìn thấy hai người đứng sau lưng tôi không?” Lâm Phong nói tiếp.
Đàm Tử Minh nhìn thoáng qua Lâm Vân Dao và Lý Tiểu Khả, rồi vội thu lại ánh mắt, nhỏ giọng nói:
“Có thấy.”
“Cảm thấy thế nào?” Lâm Phong hỏi.
Đàm Tử Minh nghe thế, cơ thể run lên, trên trán bắt đầu toát ra mồ hôi lạnh. Cậu ta không hiểu Lâm Phong có ý gì, chẳng lẽ không định tha cho mình sao?
“Cậu chủ Lâm đang hỏi con đấy, không mau trả lời đi! Con muốn ông đây chết luôn à?” Đàm Thiên Hồng gào lên.
Đàm Tử Minh giật mình một cái, thở hắt ra một hơi, cung kính nói:
“Hai tiểu thư đây rất đẹp, có thể nói là trong top mười những người em đã từng gặp!”
Lâm Vân Dao và Lý Tiểu Khả nghe thấy thế, gương mặt đỏ bừng lên, dù sao cũng làm gì có cô gái nào không thích nghe người ta khen mình đẹp chứ?
Hơn nữa còn được khen ngay trước mặt Lâm Phong khiến bọn họ càng vui hơn!
“Cho nên cậu có thích không?” Lâm Phong lại hỏi.
“Cậu chủ Lâm, nếu là trước kia chắc chắn em sẽ thích! Bởi vì em cũng là đàn ông, không có đàn ông nào không thích mỹ nữ cả! Nhưng bây giờ em không thích!” Đàm Tử Minh tỉnh táo lại, nhanh chóng trả lời.
“Vì sao?” Lâm Phong hỏi tiếp.
“Bởi vì em không muốn chết! Cậu chủ Lâm, lần này em sai rồi, nhưng em vốn cũng không biết gì cả! Nếu như em biết sớm một chút, em nhất định sẽ không hành động ngu xuẩn như thế! Cậu chủ Lâm, em biết sai rồi, em xin lỗi!”
Đàm Tử Minh nói xong, đột nhiên cầm lấy một cây gậy sắt ở bên cạnh lên đập mạnh xuống tay mình.
“Rắc rắc!”
Cánh tay của cậu ta gãy ngay lập tức, trên trán rịn ra mồ hôi lạnh.
Từ vẻ mặt của cậu ta lúc này có thể thấy cậu ta đau đớn thế nào, nhưng cậu ta cắn răng chịu đựng không kêu một tiếng.
Trong mắt Lâm Phong xuất hiện thêm vẻ tán thưởng.
Một người ra tay độc ác với người khác thì chẳng có bản lĩnh gì mấy, nhưng dám độc ác với chính bản thân mới là kẻ mạnh!
Đàm Tử Minh này còn ưu tú hơn so với tưởng tượng của anh.
“Cậu rất được, bất kể là Tần Phong hay Giang Quân Lâm đều không bằng cậu! Cho nên hai người đó mới chết trong tay tôi, còn cậu vẫn sống tới giờ.” Lâm Phong lạnh nhạt nói.
Đàm Tử Minh cúi đầu, hơi hoảng hốt vì được khen.
Đàm Tử Minh đứng bên cạnh lại cực kì vui mừng, ông ta hiểu rõ những lời này có nghĩa là gì, là con trai được cậu chủ Lâm công nhận rồi! Đây chính là chuyện rất đáng mừng!