Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 243:




“Ha ha ha! Anh Vấn Thiên tới thành phố Kim Lăng chơi sao?” Long Hạo vừa cười vừa nói.
Mặc dù Đế Thích Thiên không nói gì, nhưng đôi mắt cũng đầy ý hỏi nhìn Nam Cung Vấn Thiên.
“Buồn cười, thành phố Kim Lăng này thì có gì mà chơi? Thâm sơn cùng cốc mà thôi, một võ giả có thể đánh cũng chẳng có. Coi như là minh chủ liên minh võ đạo Vương Nhạc Hiên cũng chẳng phải kẻ đỡ nổi mười chiêu.” Nam Cung Vấn Thiên thản nhiên nói, chỉ thiếu mỗi viết hai chữ khinh thường lên mặt.
Đám người Tần Vô Đạo nghe xong, trong lòng hơi tức giận nhưng không dám nói gì, chỉ có thể cười khan một tiếng đáp:
Adv
“Anh Vấn Thiên nói rất đúng, võ đạo giới của Kim Lăng chúng tôi đúng là không so được với Kinh Hàng của các anh!”
“Biết là tốt rồi!” Nam Cung Vấn Thiên gật đầu rồi thản nhiên nói:
“Tôi tới đây là để chuẩn bị cưới Lý Tiểu Khả làm vợ nhỏ.”
Adv
“Cái gì?”
Tần Vô Đạo, Long Hạo và Đế Thích Thiên đều ngẩn cả ra, ánh mắt khiếp sợ nhìn Lý Như Hải.
Vẻ mặt Lý Như Hải bình tĩnh, không hề ngượng ngùng, mỉm cười nói:
“Đúng vậy! Nhà họ Lý chúng tôi chuẩn bị làm lễ đính hôn với nhà Nam Cung của thành phố Kinh Hàng! Anh Vấn Thiên là trưởng lão của nhà Nam Cung, thân phận cao quý, thực lực phi phàm, cưới con gái của tôi, đương nhiên là phù hợp!”
Nghe thấy vậy, đám người Tần Vô Đạo đều im lặng.
Bọn họ mơ hồ đoán được ý của Lý Như Hải, không phải là bây giờ nhà họ Lý đang xuống dốc, muốn mượn lực lượng của nhà Nam Cung để tái khởi sao!
Mục đích giống hệt lễ đính hôn của nhà họ Giang và nhà họ Trần ở Vân Xuyên!
Chỉ là lễ đính hôn của hai nhà đó ít nhất cũng là người trẻ tuổi mà nhỉ?
Lý Như Hải ông lại định gả con gái mười mấy tuổi của mình cho một người đàn ông hơn cả tuổi mình để làm vợ nhỏ, có phải hơi không biết xấu hổ không?
Trong lòng mọi người đều khinh bỉ, nhưng trên mặt vẫn tươi cười chứ không dám thể hiện điều gì khác thường.
Không phải bọn họ sợ Lý Như Hải, nhưng Nam Cung Vấn Thiên khiến họ áp lực!
Đúng lúc này, Nam Cung Vấn Thiên đột nhiên hỏi:
“Tôi nghe nói trước đó nhà họ Giang bị một người trẻ tuổi tiêu diệt?”
“Không sai!” Lý Như Hải cười gật đầu.
“Cuối cùng vẫn chỉ là thâm sơn cùng cốc thôi! Nhà họ Giang cũng coi như là võ đạo thế gia hàng đầu của Kim Lăng các người đúng không, lại bị một hậu bối đến cửa tiểu diệt, đúng là rác rưởi muốn chết!” Nam Cung Vấn Thiên khinh miệt nói.
“Anh Vấn Thiên, cũng không thể nói vậy được, Lâm Phong kia đúng là rất mạnh!” Tần Vô Đạo không nhịn nổi nữa, cười giải thích. Trong lòng thầm nghĩ Nam Cung Vấn Thiên ông mặc dù mạnh nhưng trước mặt các thế lực lớn của Kim Lăng chúng tôi, trái một câu thâm sơn cùng cốc, phải một câu rác rươi muốn chết, có phải hơi quá đáng không?
“Rất mạnh ư? Không nên biện minh cho sự kém cỏi của mình! Nói cho cùng, võ đạo giới của Kim Lăng các người vẫn luôn là rác rưởi, trong cuộc so tài giữa sáu thành phố, luôn là cái hũ đựng điểm! Chẳng lẽ cái này không chứng minh được gì sao?” Nam Cung Vấn Thiên cười lạnh một tiếng.
Dáng vẻ đứng trên cao nhìn xuống của ông ta rất thản nhiên không thèm coi mấy thế lực hàng đầu ở đây ra gì.
“Anh Vấn Thiên, mấy lời này có phải hơi quá khích không? Tuy rằng võ đạo giới của Kim Lăng chúng tôi đang ở thế yếu, nhưng vài thập niên trước cũng là tồn tại hàng đầu trong số sáu thành phố! Hơn nữa nếu không có biến cố năm đó, chúng tôi cũng không nghèo như bây giờ!” Long Hạo nén giận, nói.
“Ông có ý gì? Có thành kiến gì với tôi?” Nam Cung Vấn Thiên đột nhiên nổi giận, tát chỏ Long Hạo một cái.
Long Hạo giật mình, vội vàng ra tay chống lại!
Nhưng ông ta chỉ là Địa Cảnh đỉnh phong, đâu phải đối thủ của một cường giả Hậu Thiên Cảnh tầng bốn?
“Rầm!”
Long Hạo lập tức bị đánh bay ra ngoài, nặng nề đập lên tường, trong miệng phun ra máu tươi.
“Ha! Tôi cho ông một hình phạt nhỏ, để ông biết mình họ gì! Trước mặt tôi, còn chưa đến lượt ông làm càn!” Nam Cung Vấn Thiên hừ lạnh một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.