"Haiz! Mọi người đừng tâng bốc em mà! Em chỉ làm một chuyện mà bản thân cảm thấy mình cần phải làm thôi."
Vân Cảnh Sơ ra vẻ khiêm tốn nói.
Nói rồi, anh ta lại lẳng lặng nhìn thoáng qua Lâm Phong.
Khi thấy Lâm Phong đang nhìn mình, trong lòng anh ta lại mừng thâm! Ha ha ha ha hat
Lâm Phong ơi là Lâm Phong, bây giờ hẳn là cậu biết sự chênh lệch giữa tôi và cậu rồi chứ?
Hơn ba nghìn vạn mà tôi có thể tiện tay vung ra! Còn cậu thì sao? Giờ chắc là đến ba nghìn chưa chắc cậu đã lấy ra nổi nhỉ?
Mấy vị lãnh đạo trường học để ý tới ánh mắt của Vân Cảnh Sơ, ai nấy đều liếc qua Lâm Phong, nhưng rồi lại nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.
Một thằng tàng hình thôi mà, hoàn toàn không đáng để bọn họ lãng phí thời gian!
Cũng là do Vân Cảnh Sơ mời!
Chứ nếu không thì một người tầm thường như Lâm Phong không có tư cách ăn cơm chung với bọn họ!
"Hừ! Cũng biết giả vờ ngầu thật đấy!"
Thấy anh trai mình bị coi thường, Lâm Vân Dao cảm thấy rất không cam lòng, cô ấy nói nhỏ.
"Cũng không hẳn là giả vờ ngầu đâu, có thể tùy ý vung ra hơn ba nghìn vạn tiền mặt thì thật sự rất lợi hại! Với lại tớ cũng nghe nói về Vân Cảnh Sơ, là một trong mười thanh niên xuất sắc nhất thành phố Kim Lăng đó! Dạo này có một Tập đoàn Thiên Cảnh mới nổi, hình như chính là do một tay anh ta sáng lập đấy!"
Lúc này Lý Tiểu Khả mới nói nhỏ.
"Vậy thì sao, anh ta cũng không đẹp trai bằng anh trai tớ."
Lâm Vân Dao lẩm bẩm một câu.
"Bó tay..."
Lý Tiểu Khả nghe vậy thì không khỏi liếc nhìn một cái.
Ấy vậy mà lời nói này đúng thật!
Thế nhưng thời buổi bây giờ có đẹp trai thì cũng vô dụng thôi, nhiều tài nhiều tiền mới là số một!
"Tiểu Khả, nếu bắt cậu phải chọn giữa anh ta và anh trai tớ thì cậu chọn ai?" Lâm Vân Dao hỏi. Lý Tiểu Khả suy nghĩ một lúc rồi đáp.
"Theo lý mà nói thì tớ nên chọn Vân Cảnh Sơ, nhưng cậu lại là bạn thân nhất của tớ, nên tớ chắc chắn sẽ đứng về phía anh trai cậu."
"Hì hì..." Lâm Vân Dao nghe vậy thì lập tức bật cười.
Lâm Phong ở bên cạnh đó nghe thấy hết những gì mà hai cô gái nói, anh có hơi dở khóc dở cười.
Lý Tiểu Khả thật đúng là đồ dở hơi!
Lúc này, Âu Dương Tu ngồi bên cạnh cũng cất lời:
"Tiểu Phong, thầy nói cái này cậu cũng đừng tức giận! Quả đúng là bây giờ Vân Cảnh Sơ thật sự rất tốt! Có rất nhiều nhân vật lớn trong thành phố đã chú ý tới em ấy, nếu không có gì bất ngờ thì tương lai triển vọng của em ấy sẽ xán lạn vô
cùng."
"Không có gì phải tức giận ạ. Cậu ta có con đường xán lạn của cậu ta, em có cây cầu độc mộc của em."
Lâm Phong lắc đầu.
"Haiz... Có một câu này thầy không biết có nên nói hay không."
"Thầy chủ nhiệm, thầy cứ nói đi ạ."
"Thật ra con người đôi khi cũng phải học cách buông bỏ, chỉ buông bỏ mới có thể hiểu được! Nếu có thể nhận được sự giúp đỡ của Vân Cảnh Sơ thì cậu có thể dễ dàng thay đổi tình hình hiện tại."
"Thầy cũng biết bản lĩnh của cậu, cậu chỉ thiếu một nền tảng tốt mà thôi! Hẳn là cậu còn hiểu rõ về nằm gai nếm mật hơn cả thầy."
Lâm Phong nhìn vẻ mặt chân thành của Âu Dương Tu thì im lặng một lúc, rồi mới cười đáp:
"Thầy chủ nhiệm, nếu như em làm như thế thì em có còn là Lâm Phong không? Huống chỉ, bây giờ em cũng chẳng kém cạnh Vân Cảnh Sơ là bao!"
"Haizl" Âu Dương Tu nghe vậy thì thở dài một hơi, thay đổi lời nói:
"Giữa cậu và Ý Nặc có chuyện gì vậy? Chẳng phải hồi đó vẫn tốt lắm sao? Sao tự dưng lại chia tay?"
"Có lẽ là do hữu duyên vô phận ạ." Vẻ mặt Lâm Phong có hơi đau khổ.
Đời này, ngoài có lỗi với ba mẹ và em gái ra thì người mà anh thấy có lỗi nhất chính là Trần Y Nặc!
Năm ấy!
Trần Y Nặc yêu anh nhiều đến thế, hoàn toàn không quan tâm chuyện anh không có xe không có nhà!
Nói chỉ cần anh tới Vân Xuyên xin ba mẹ cô ấy cho cưới thì cô ấy sẽ gả cho anh bằng bất cứ giá nào!
Dù đã qua lâu đến vậy, Lâm Phong vẫn nhớ rõ cảnh tượng trước khi chia tay. Đêm ấy, trước nhà ga Kim Lăng, ánh đèn neon nhấp nháy.
Trần Y Nặc vừa sửa cổ áo giúp anh vừa nhẹ nhàng nói:
"Lâm Phong, em về nhà trước đây! Anh nhớ nhất định phải tới sớm đó nhé." Chỉ trong nháy mắt...
Mười năm đã trôi qua!
Tròn mười năm đã trôi qua!
Đến cuối cùng, cô ấy vẫn không thể đợi được anh tới!
"Thật ra cách đây không lâu Y Nặc từng tới tìm thầy, hỏi thầy có từng gặp cậu hay không."
Âu Dương Tu nói.
Trái tim Lâm Phong run lên, anh hỏi: "Sau đó thì sao ạ?"
"Có vẻ em ấy sống không ổn lắm... Mấy năm không gặp mà cả người thay đổi hẳn, cũng không còn là cô bé hoạt bát dễ thương năm ấy nữa."
"Haiz! Thầy hỏi em ấy đã xảy ra chuyện gì? Em ấy cũng không chịu nói! Chỉ để lại một số điện thoại, nói nếu như thầy gặp cậu thì đưa số điện thoại này cho cậu ngay, bảo cậu nhất định phải liên lạc cho em ấy!"
Âu Dương Tu nói rồi lấy bút giấy ra, viết một dãy số điện thoại rồi đưa cho Lâm Phong.