Tiểu Luyến Luyến ném đi chiếc điều khiển trong tay, có chút hốt hoảng nói.
Lâm Phong cũng tỏ vẻ ngờ vực, không biết tại sao Y Nặc lại đột nhiên trở nên như vậy.
Anh có thể cảm nhận được sự đau khổ của Y Nặc vào lúc này, là cảm xúc đau khổ đến tuyệt vọng.
“Chuyện đã qua rồi thì hãy để cho nó qua đi! Không cần phải lúc nào cũng nghĩ về nó. Từ nay trở đi, chúng ta sống thật tốt là được mà!”
Lâm Phong nhẹ nhàng vỗ lưng Y Nặc, ản ủi nói.
Adv
“Chị dâu! Có phải em tới đây, khiến chị nghĩ nhiều không? Chị yên tâm, em không phải người nhỏ mọn! Chỉ cần chị với anh có thể bên nhau hạnh phúc, em sẽ chúc phúc cho hai người!”
Lâm Vân Dao ở một bên cũng sốt ruột nói.
Cô ấy thực sự bị dọa sợ rồi.
Bản thân chỉ chào hỏi một chút thôi, vậy mà lại khiến Trần Y Nặc khóc thành thế này.
Adv
“Không…không phải như thế này! Lâm Phong..em có lỗi với anh.”
Trần Y Nặc đột nhiển ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ.
Bởi vì cô nghĩ tới một chuyện rất đáng sợ!
Ban đầu cha mẹ Lâm Phong đi Vân Xuyên tìm Lâm Phong, kết quả lại vô tình qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi, không lẽ chuyện này là do cha mẹ cô đã làm sao?
Nếu như thực sự là vậy…
Trần Y Nặc không dám nghĩ tới, cũng không muốn nghĩ tới nữa.
Bởi vì chỉ cần nghĩ tới khả năng này thôi là cổ họng của cô lại tanh tanh, giống như muốn phun ra một ngụm máu vậy.
Lúc này.
Lâm Phong cũng đã nhận thấy được có chuyện không ổn.
Anh không biết Y Nặc nghĩ tới chuyện gì, nhưng chuyện này tuyệt đối có liên quan đến mình….
Chẳng lẽ Tiểu Luyến Luyến thực ra không phải con anh?
Sắc mặt Lâm Phong thay đổi, nhìn không được lại dùng thần thức quét qua khí tức huyết mạch của con gái.
Không sai mà!
Huyết mạch tương thích với mình 99% mà!
Nếu đây mà không phải con gái mình, vậy thì thực sự khó hiểu quá rồi!
Nhưng Y Nặc khóc tới mức này, lại còn liên tục nói xin lỗi mình là ý gì?
…..
“Y Nặc, bất kể là chuyện gì đi nữa, em hãy nói ra rồi chúng ta cùng nhau đối mặt! Có anh đây…không sao đâu!”
Lâm Phong nói.
Trần Y Nặc khuôn mặt đẫm nước mắt, cắn môi, lắc đầu không muốn nói thêm.
Mà chính vào lúc này, Trần Thiên Hủ nằm ở trên giường đột nhiên lên tiếng nói:
“Lâm Phong, đừng hỏi em gái tôi, để tôi nói cho cậu vậy.”
“Anh…Anh biết hết sao?”
Trần Y Nặc quay đầu lại nhìn, vẻ mặt tức giận.
Trần Thiên Húc thở dài một hơi, chậm rãi nói:
“Đúng thế! Đúng là chuyện gì anh cũng biết! Bao gồm tất cả những chuyện xảy ra trong mười năm qua, em phải chịu khổ như thế nào, anh đều biết cả! Cho nên lúc đầu khi anh gặp lại Lâm Phong, thái độ mới lạnh lùng như vậy!”
“Thế nhưng em cũng không căm hận anh, càng không căm hận cha mẹ!! Bởi vì bọn anh đều vì muốn tốt cho em!”
“Vì muốn tốt cho em? Mấy người là vì Trần gia thì có?”