“Được rồi, những chuyện cần nói tôi đều đã nói rồi, cậu tự suy nghĩ kỹ đi, tôi đi an ủi em gái tôi đã, tránh cho em ấy suy nghĩ lung tung.”
Sau khi Trần Thiên Hủ nói xong chân tướng mọi chuyện, thở dài một hơi như trút được gánh nặng và rời khỏi căn phòng.
Lâm Phong một mình ngồi trên ghế sô pha, suy tư rất nhiều.
Trong lòng anh vừa vui mừng vừa nghi hoặc.
Vui mừng là vì cha mẹ vẫn chưa chết, còn nghi hoặc vì không biết người thần bí kia là ai?
Adv
Với thân phận của Trần gia còn tra không ra lai lịch của người thần bí đó, đủ để chứng minh bối cảnh người này e khó mà lường được.
Lâm Phong lại hồi tưởng về chuyện lúc còn nhỏ.
Trong ký ức của anh, cha mẹ đều là những người làm công bình thường, họ cần cù cả đời để nuôi dưỡng anh và em gái, xưa nay chưa bao giờ thể hiện ra điểm gì đặc biệt!
Adv
Cho nên, thực sự anh khó lòng tin được cha mẹ mình lại có bối cảnh gì đó!
“Người thần bí kia, có khi nào là lão già không?”
Trong lòng Lâm Phong nghĩ tới một khả năng!
Nhưng rất nhanh anh lại phủ định phỏng đoán này.
Với tính cách coi chúng sinh như sâu kiến, một lòng chỉ muốn phá bỏ gông xiềng của trời đất để thành tiên của ông già, sao có thể cứu cha mẹ mình được chứ?
Mà cứ cho như là lương tâm ông già trỗi dậy cứu cha mẹ đi, vậy bây giờ cha mẹ đâu?
Chẳng lẽ ông già cũng nhốt cha mẹ ở nơi nào đó, ép hai người họ tu tiên sao?
Chuyện này rõ ràng là không thể!
Bởi vì ông đã chết rồi, chính tay mình chôn cất ông ấy, bây giờ có lẽ cỏ trên mộ ông già cũng không biết mọc cao cỡ nào nữa rồi!
“Đúng rồi! Tro cốt….”
Trong lòng Lâm Phong xúc động, cái này có lẽ chính là một manh mối đột phá.
Nghĩ tới đây, Lâm Phong lập tức trở về phòng bên cạnh.
Bên trong gian phòng kế bên, hai anh em Trần Thiên Hủ và Trần Y Nặc đang nhỏ giọng nói gì đó, em gái anh thì đang bên cạnh Tiểu Luyến Luyến cùng xem heo peppa, hai người một lớn một nhỏ cười khanh khách.
“Tiểu Dao, qua đây một chút.”
Lâm Phong gọi em gái ra ngoài cửa.
“Anh, sao thế? Em đang cùng với cháu gái xem phim hoạt hình!”
Lâm Vân Dao có chút ngờ vực.
Hai tay Lâm Phong nắm lấy vai em gái, vẻ mặt rất nghiêm túc nói:
“Tiểu Dao, nếu như anh nói cha mẹ chúng ta chưa chết, em sẽ nghĩ như thế nào?”
Lâm Vân Dao nghe xong lời này thì sửng sốt, nhưng rất nhanh đã lắc đầu nói:
“Anh…anh đừng lấy chuyện này ra để đùa.”
“Anh nói thật mà!”
Lâm Phong nói ra hết những gì mà Trần Thiên Hủ nói với mình trước đó.
Lâm Vân Dao nghe xong thì trong lòng xáo động, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, một lúc sau mắt cô đã đỏ hoe.
Cái chết của cha mẹ là nỗi đau vĩnh viễn không thể nguôi ngoai trong lòng cô ấy, sự thống khổ này dường như đi cùng với cả thanh xuân của cô ấy.
Mà bây giờ lại biết được cha mẹ rất có khả năng vẫn còn sống, loại tỉnh cảm phức tạp này này khó mà diễn tả, nó khiến sống mũi cô đau nhức, không khỏi muốn khóc lên.