“Ngài Lâm, nếu như có một ngày, mong ngài hãy báo thù cho tôi, báo thù cho 137 thành viên của toàn Diệp gia tôi!”
“Tôi độc ác….rất độc ác, nhưng cho dù tôi điên cuồng hơn 20 năm, không ngần ngại hút máu người, luyện tập ma pháp, thế nhưng vẫn cứ xanh xao yếu ớt như vậy.”
Diệp Thiên khó khăn nói ra từng câu từng chữ.
Không đợi Lâm Phong đáp lời, đầu bên kia điện thoại đã truyền ra tiếng cười nham hiểm khinh thường.
“Ai da thứ bỏ đi này đang gọi điện cho ai đấy? Chỉ bằng mày mà cũng muốn báo thù à? Ha ha, Diệp Thiên Tâm, tao giết cả nhà mày thì mày làm gi được? Tao rất thích nhìn thấy mày tức muốn điên lên nhưng không làm gì được cả.”
Adv
“Vương Minh, tao liều mạng với mày.”
“A!” Diệp Thiên Tâm phát ra một tiếng kêu thê lương.
“Tút!” Điện thoại bị cắt đứt.
Adv
Lâm Phong bình tĩnh gọi điện lại một lần nữa, nhưng không gọi được!
Hiển nhiên, điện thoại của Diệp Thiên Tâm đã bị đập vỡ.
“Vương Minh…” Lâm Phong lẩm bẩm.
Tuy rằng anh ghét phiền phức, nhưng dù sao Diệp Thiên Tâm cũng là một đàn em đầu tiên mà anh thu nhận từ khi xuống núi tới giờ.
Người đàn ông nào cũng có lần đầu tiên, ý nghĩa rất lớn!
Đừng nói chi là Diệp Thiên Tâm còn đang làm việc cho mình mà bị kẻ thù tìm thấy…
Lâm Phong quay về phòng bao, nói với mấy người Trần Y Nặc:
“Anh cần ra ngoài làm chút chuyện, nếu về muộn mọi người cứ đi nghỉ ngơi trước, có gì mai tính tiếp.”
“Anh, anh định đi đâu?” Lâm Vân Dao hỏi.
“Có nhớ trước kia em từng đưa cho một lão già một con hạc giấy không?”
“A… Có phải cái người thực ra mới năm mươi tuổi, thoạt nhìn đã tám chín mươi tuổi không?” Lâm Vân Dao hô lên.
“Không sai, có lẽ ông ta đã chết, anh đi nhặt xác giúp ông ta.” Lâm Phong gật đầu, sau đó xoay người rời đi.
Trước kia vì đề phòng Diệp Thiên Tâm hai lòng, anh đã để lại một dấu ấn trên người lão ta, cho nên chỉ cần đi theo khí tức của dấu ấn là có thể tìm được vị trí của Diệp Thiên Tâm.
Lâm Phong tìm đúng một phương hướng, cả người hóa thành một luồng sáng phóng lên cao, nhanh chóng biến mất giữa trời đêm.
…
Biên giới Vân Xuyên.
Ngoài đồng, trong một công xưởng bị bỏ hoang, Diệp Thiên Tâm đang bị trói trên ghế.
Cơ thể lão ta xụi lơ, trên mặt toàn máu, hô hấp mỏng manh, trong miệng vô thức phát ra tiếng rên rỉ đau đớn.
Từ đó có thể thấy lão ta chắc chắn vừa bị hành hạ vô nhân đạo, cho nên một võ giả Địa Cảnh lại có vẻ sống không bằng chết như vậy.
Trước mặt Diệp Thiên Tâm là một người đàn ông trung tuổi mặc áo bào màu xám tro.
Người đó xấu xí cực kì, khuôn mặt hiểm độc, là một võ giả Địa Cảnh đỉnh phong, cũng chính là Vương Minh vừa nói chuyện trong điện thoại.
Ngoại trừ Vương Minh thì trong sân còn có ba người nữa, hai nam một nữ!
Hai người đàn ông chừng năm mươi tuổi mặc đồ đen, một bép một gầy, hô hấp vững chắc, khí tức võ đạo sâu không lường được, nhìn từ xa mang lại cảm giác đè nén mãnh liệt.
Người phụ nữ nhìn trẻ hơn một chút, ăn mặc quyến rũ, cơ thể đẫy đà, da thịt nhẵn nhụi trắng bóng, ngọn núi như ẩn như hiện, nhưng cả khuôn mặt lại gồ ghề như bề mặt mặt trăng, khiến người ta cảm thấy lạnh gáy.