Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 265:




Trong mắt Tây Môn Xuy Phong, Khỉ Ốm và Miêu Vô Song đều xẹt qua một tia sáng, rối rít nói:
“Đã vậy thì ông cứ tiếp tục đi!”
“Đúng vậy, anh Vương, nếu ông có thể hỏi được cái gì thì từ sau này ông là người cầm đầu đội ngũ của chúng ta!”
“Cái này lát nữa chúng ta thương lượng tiếp.” Vương Minh khiêm tốn trả lời một câu, miệng nở nụ cười.
Adv
Đây là điều lão ta muốn!
Chỉ khi nào lão ta cầm đầu mấy người này, họ nghe lời lão ta thì mới dễ hành động!
Sau đó, Vương Minh rút một con dao găm ra, đâm mạnh lên đùi Diệp Thiên Tâm một cái.
“Phụt.”
Adv
Trong nháy mắt, máu tươi bắn ra.
Cảm giác đau đớn mãnh liệt khiến Diệp Thiên Tâm đã bất tỉnh phải hít một hơi lạnh, lập tức tỉnh táo lại.
Lão ta mở to mắt, nhìn chằm chằm Vương Minh, gằn từng chữ nói:
“Vương Minh, có bản lĩnh thì cho tao chết luôn đi!”
“Được chứ! Mày muốn chết, đương nhiên tao sẽ cho mày toại nguyện, chỉ là trước đó mày nên nghe lời, trả lời vấn đề của tao đã.”
Vương Minh cười khẽ.
“Mày dẹp luôn ý định đó đi! Tao sẽ không trả lời bất cứ vấn đề nào!” Diệp Thiên Tâm lạnh lùng nói.
Đối mặt với kẻ thù, lão ta khó giữ được tỉnh táo.
Mỗi khi nhớ tới cảnh người thân chết sạch, lão ta hận không thể nuốt gan uống máu, bầm thây vạn đoạn tên Vương Minh này.
“Thật?”
Vương Minh nhướn mày, chợt rút con dao găm trên người Diệp Thiên Tâm ra, sau đó đâm mạnh xuống mu bàn tay của Diệp Thiên Tâm.
“Phụt!”
Mũi dao lập tức chọc thủng mu bàn tay Diệp Thiên Tâm. Sau đó Vương Minh xoay mạnh con dao một cái.
“A!”
Diệp Thiên Tâm kêu lên thê lương thảm thiết, trong miệng toàn là máu tươi, cơ thể run rẩy kịch liệt như bị bệnh kinh phong, sống không bằng chết.
Lão ta hận không thể hôn mê luôn, nhưng cơn đau điếng người này luôn kích thích thần kinh lão ta, nên lão ta luôn trong trạng thái tỉnh táo.
Hình ảnh này khiến đám người Tây Môn Xuy Phong phải nheo mắt lại.
Vương Minh này quả nhiên là kẻ lòng dạ ác độc!
“Diệp Thiên Tâm… Mày cảm thấy mày làm vậy có ý nghĩa gì không? Chẳng bằng nói cho tao biết, tao sẽ cho mày chết thoải mái, thậm chí cho mày được toàn thây, sao hả?” Vương Minh cười nói.
“Vương Minh, mày sẽ không chết tử tế! Mày cưỡng hiếp con gái tao, giết cả nhà tao! Sớm muộn gì mày cũng sẽ gặp báo ứng! Nhà họ Vương mày sẽ có một ngày rơi vào kết cục giống nhà tao!” Diệp Thiên Tâm gào thét thảm thiết, trong mắt chảy ra huyết lệ.
“Báo ứng? Tư tưởng của mày vẫn ngu như thế à! Báo ứng chỉ xảy ra với kẻ yếu, đối với kẻ mạnh, không có báo ứng nào cả!”
Vẻ mặt Vương Minh đầy khinh thường, thản nhiên nói:
“Chẳng qua nói đi cũng phải nói lại, vợ và con gái mày không tệ, dù đã hai mươi năm rồi tao vẫn nhớ hương vị lúc đó! Đúng là khiến tao nhớ mãi không quên, biết trước vậy tao nên nuôi dưỡng con gái mày, từ từ hưởng thụ.”
“Phụt!”
Đôi mắt Diệp Thiên Tâm như muốn nứt ra, lão ta giãy dụa, phun ra một búng máu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.