Thế này nghĩa là gì?
Nghĩa là người thanh niên trước mặt đây ít nhất cũng phải là một bậc đại năng Tiên Thiên cảnh!
Sở dĩ những người bên mình không nhìn ra được khí tức võ đạo trên người đối phương cũng chỉ là vì đối phương quá mạnh!
Một cường giả đã cố ý che giấu đi hơi thở của mình, đương nhiên kẻ yếu sẽ không cảm nhận được!
"Tôi là ai mà ông cũng không biết sao?"
Adv
Lâm Phong hờ hững đi về phía Vương Minh, nói đúng ra thì là đi về phía Diệp Thiên Tâm, bởi vì Vương Minh đang ở bên cạnh Diệp Thiên Tâm.
"Nực cười? Tôi nên biết cậu à?"
Vương Minh nheo mắt lại, tay phải lại đang lén lút tích tụ lực, chỉ chờ ngay khi Lâm Phong bước tới là sẽ cho một đòn trí mạng!
Tính cách của lão ta vô cùng cẩn thận!
Adv
Cho dù trông Lâm Phong chỉ như một người bình thường, ông ta cũng phải dùng hết toàn lực, một đòn dứt điểm!
Nhưng đúng lúc này.
Lâm Phong lại phất tay với lão ta.
Vương Minh chỉ cảm thấy phần bụng như bị một chiếc ô tô đang phóng đi với tốc độ cao đâm thẳng vào, cả người bay ra ngoài ngay lập tức, đậm mạnh vào giàn thép phế liệu trong nhà xưởng.
"Uỳnh!"
Giàn thép vỡ tan chỉ trong nháy mắt, Vương Minh thì hộc ra một ngụm máu tươi, lão ta vùng vẫy trên mặt đất hồi lâu mà vẫn không thể bò dậy.
"Lá gan ông to đấy, dám động tới người của tôi, thậm chí đến tôi là ai mà ông cũng không biết?"
Lâm Phong từ tốn nói.
Thấy vậy.
Mấy người đang ở đó đều hơi thay đổi sắc mặt.
Tây Môn Xuy Phong và Khỉ Ốm híp mắt lại, lạnh lùng nhìn Lâm Phong.
Nội lực ngoại phóng!
Hóa ra thằng nhóc này lại là một cao thủ Hậu Thiên, hơn nữa không chỉ dừng lại ở bậc một!
Chỉ là hai tên đó cũng không sợ, nếu bọn chúng hợp lại thì cho dù có là Hậu Thiên bậc bốn bậc năm, bọn chúng cũng không phải sợ!
Toàn thân Miêu Vô Song như mềm nhũn ra, cô ta lặng lẽ đi gần tới cửa chính, chuẩn bị lén trốn đi.
Nhưng vào lúc này.
Lâm Phong lạnh lùng nhìn cô ra một cái.
Cơ thể cô ta lập tức cứng đờ lại, chỉ cảm thấy như đang bị một con thú dữ Hồng Hoang liếc nhìn, máu trong người như muốn đóng băng lại!
Kia là một đôi mắt gì vậy chứ!
Sâu lắng, bí ẩn, không thể thấy đáy...
Cơ thể Miêu Vô Song lạnh băng, như rơi xuống vực sâu vạn trượng, một nỗi tuyệt vọng lan ra khắp toàn thân, ngay cả cổ trùng chúa trong người cô ta cũng như đã chết rồi vậy, nó hoàn toàn không nghe theo điều khiển của cô ta nữa!
"Ông đúng là cái đồ vô dụng, tôi cứu ông mấy lần rồi hả?"
Lâm Phong đi lại gần, tùy ý vung tay lên, tháo dây trói ra cho Diệp Thiên Tâm.
Cơ thể Diệp Thiên Tâm run lên.
Không phải vì sợ hãi, mà là vì kích động.
Còn về phần lời nói lạnh lùng của cậu Lâm, với lão ta giờ đây thì đúng là như tiếng trời, lão ta chỉ ước gì được nghe mỗi ngày.
"Cậu Lâm, tôi..."
Diệp Thiên Tâm muốn nói cái gì, nhưng lúc này đây một cơn choáng váng ập đến đầu lão ta, khiến mắt lão ta tối sầm lại, ngã nhào vào trong lòng Lâm Phong.
"..."
Khóe miệng Lâm Phong hơi giật giật, trên trán xuất hiện ba vạch đen.
Mẹ nó, đúng là quá vô dụng!