Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 272:




Miêu Vô Song vội vàng nói.
"Cái gì cũng được thật sao?"
Lâm Phong quan sát Miêu Vô Song từ trên xuống dưới.
Trong lòng Miêu Vô Song căng thẳng, khẩn trương nói:
"Tiền bối, mặc dù thân hình tôi khá đẹp, nhưng mặt mũi tôi lại rất xấu."
Adv
"Tôi biết cô xấu, không cần phải nhấn mạnh! Đưa cái túi đeo bên hông cô cho tôi."
Lâm Phong nói rồi ném Tiểu Hoàng lại cho Miêu Vô Song.
Miêu Vô Song chần chờ một lát rồi vẫn đưa túi cho Lâm Phong.
Trong túi rõ ràng là có tám viên linh thạch, cô ta mua về để nuôi cổ trùng, mặc dù cô ta không biết Lâm Phong muốn thứ này làm gì, nhưng cô ta cũng không dám hỏi.
Adv
"Được! Cô có thể đi được rồi!"
Lâm Phong cất tám viên linh thạch đi, từ tốn nói.
Miêu Vô Song ngạc nhiên khẽ gật đầu, sau đó vội vàng chạy như bay trốn ra khỏi nhà xưởng, biến mất trong màn đêm tối vô tận.
Lâm Phong đưa mắt nhìn Miêu Vô Song rời đi, nhưng trong lòng thì suy ngẫm.
Theo như lão già nói thì tộc Vu là một tộc rất lợi hại, có tổng cộng mười hai chi, chi nào cũng không tầm thường, cổ trùng cũng chỉ là một trong số các chi thôi!
Sở dĩ anh thả Miêu Vô Song cũng là vì muốn lấy cơ hội sau này đi hỏi thăm tộc Vu một chút, thử thăm dò cái gia tộc thần bí này!
"Cho ông mười phút để giải quyết ân oán cá nhân! Quá giờ tôi không đợi."
Lâm Phong nói với Diệp Thiên Tâm một câu, sau đó đi ra khỏi nhà xưởng.
Mối hận thù giữa Diệp Thiên Tâm và nhà họ Vương đúng là rất sâu đậm!
Mà Vương Minh đã mất khả năng hành động rồi, thế thì để Diệp Thiên Tâm trút giận hết luôn đi.
...
Lâm Phong vừa đi ra bên ngoài thì đã nghe thấy tiếng kêu thê thảm của Vương Minh vang lên trong nhà xưởng.
Ngoài tiếng kêu thê thảm ra thì còn có mấy tiếng "phụt", "phụt", điều này khiến vẻ mặt Lâm Phong có hơi quái dị, anh không kìm được mà dùng thần thức quét một vòng.
Lại phát hiện ra Diệp Thiên Tâm đang cầm dao găm hung hăng đâm vào bụng Vương Minh.
"Chán òm, còn tưởng là đang làm gì nữa chứ!"
Lâm Phong lắc đầu xóa bỏ những suy nghĩ lung tung trong đầu mình, anh đốt một điếu Cửu Ngũ Chi Tôn, rít một hơi vô cùng thoải mái.
Thuốc lá đương nhiên là lấy từ khách sạn lúc trước ở!
Thật ra, đã rất lâu rồi anh không hút thuốc.
Mà hồi đại học thì anh lại hút rất thường xuyên, có điều luôn hút Đại Tiền Môn rẻ tiền nhất, lúc đó chỉ có ba tệ rưỡi một bao, bây giờ chắc là đã lên giá rồi.
"Phù..."
Lâm Phong hít vài hơi rồi vứt điếu thuốc đi.
Đây chẳng phải thứ tốt đẹp gì, thỉnh thoảng hít vài hơi, cảm nhận lại ký ức trước kia là được rồi!
Sau đó, Lâm Phong lại bắt đầu nghĩ tới người thần bí đã cứu cha mẹ mình, nhưng càng nghĩ lại càng không có đầu mối gì, khiến anh không khỏi có hơi buồn lòng
Cứ như vậy, ước chừng qua bảy tám phút sau, Diệp Thiên Tâm tràn đầy tinh thần bước ra ngoài.
"Giải quyết xong rồi?"
Lâm Phong hỏi.
"Tôi chọc lão ta một trăm ba mươi bảy nhát! Nhát dao không đâm vào điểm yếu, cuối cùng cắt luôn thằng em của nó, rồi cho nó một phát trí mạng! Thật đúng là sảng khoái!"
Nét mặt Diệp Thiên Tâm có hơi điên cuồng, rồi lại cung kính nói:
"Cậu Lâm, lần này cảm ơn cậu! Nếu không có cậu thì tôi không những chết trong nhục nhã! Mà còn vĩnh viễn không trả được thù!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.