Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 274:




"Thật có lỗi thật có lỗi, lão già, thứ lỗi cho tôi vô lễ!"
"Cùng lắm thì sau khi đào mộ ông lên, tôi sẽ gọi ông một tiếng sư phụ!"
Lâm Phong vừa nói vừa bắt đầu đào mộ.
Ngôi mộ cũng không lớn, chẳng bao lâu sau quan tài đã lộ ra.
Nhìn chiếc quan tài gần như mới toanh, vẻ mặt Lâm Phong có hơi phức tạp.
Adv
Mấy chuyện như kiểu đào mộ thế này, đúng là vô cùng thất đức!
Nếu biết trước thì mình đã không giả khùng giả điên đi chôn nhiều đồ tốt như vậy rồi, bây giờ lại đào lên, đúng là như thằng ngu vậy!
"Quên đi, đã đến nước này rồi! Mình còn do dự gì nữa!"
Lâm Phong thở hắt ra, rồi mở quan tài ra luôn.
Adv
Nhưng ngay sau đó.
Con ngươi anh co lại!
Bên trong cỗ quan tài lại không có một cái gì!
"Chuyện gì đây?"
Lâm Phong hoàn toàn choáng váng.
Rõ ràng lúc trước chính anh đã đặt lão già cùng với chiếc túi càn khôn đó vào trong quan tài, sau đó tự tay chôn xuống dưới đất, sao bây giờ lại không có chứ?
Lẽ nào bị kẻ khác trộm mất?
Vẻ mặt Lâm Phong lạnh như băng, anh dùng thần thức thăm dò bốn phía, nhưng lại không phát hiện bất cứ dấu vết gì!
Nói cách khác, kể từ sau khi anh rời đi thì hẳn là cũng không có ai khác từng tới đây!
Nếu như vậy...
Thì cái xác và túi càn khôn trong quan tài đâu?
Lâm Phong nghĩ đến một chuyện đáng sợ, toàn thân bỗng nhiên rét run lên.
Chẳng lẽ lão già với cha mẹ mình vẫn chưa chết?
Nếu như là vậy thật, thế thì mục đích giả chết của lão già này là gì?
Lâm Phong đứng trước mộ, nghĩ đi nghĩ lại, chỉ cảm thấy đầu mình như sắp nứt ra!
Tất cả những chuyện này, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Đúng lúc này.
Bên trong điện thờ cũ nát lại có một sóng chấn động nhỏ truyền tới.
Lâm Phong dịch chuyển vào trong điện thờ, phát hiện ra một lệnh bài màu đen, trên lệnh bài tỏa ra chút linh khí yếu ớt.
Lúc trước không có lệnh bài này! Lẽ nào là lão già cố tình để nó lại trong này?
Lâm Phong xem xét lệnh bài cẩn thận, phát hiện trên lệnh bài có một tấm bản đồ ẩn hiện, bản đồ chỉ tới một ngọn núi nhỏ ở dãy núi Hoành Đoạn.
...
“Đánh con mười năm! Sau đó mặc con đi giải đố ở ngoài, con thật sự hối hận vì sao lúc đó không vả cho sư phụ hai cái, để xem người có thể giả vờ nữa không!”
Nhìn lệnh bài màu đen trong tay, Lâm Phong nổi giận vô cớ.
Thực ra sau khi xuống núi, ấn tượng của anh về lão nhân đã từ từ thay đổi, nghĩ thực ra lão nhân cũng đáng thương.
Nhưng không ngờ lão nhân lại giả chết cho anh một đòn, thật sự khiến anh hận muốn chết!
“Phù!”
Lâm Phong thở hắt ra một hơi, đè xuống cảm giác tức giận trong lòng, bắt đầu thả thần thức ra quét núi non xung quanh.
Bây giờ anh là Nguyên anh kỳ, thần thức có thể kiểm tra trong phạm vi khoảng hai trăm dặm xung quanh.
Chỉ cần tìm thấy ngọn núi được chỉ trên lệnh bài màu đen là có thể biết mục đích mà lão nhân để lại thứ này, anh thậm chí còn hoài nghi có phải sự mất tích của cha mẹ cũng có liên quan đến lão nhân không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.