Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 276:




Bà ta có thể cảm nhận được thái độ của Vương Nhạc Hiên rõ ràng đã thay đổi, bắt đầu vượt quá tầm tay bà ta.
Đây cũng không phải chuyện gì tốt! Bà ta còn đang trông cậy Vương Nhạc Hiên giúp bà ta bắt một viên đan dược.
Dù sao, Vân Xuyên khác Giang Nam rất nhiều!
Vân Xuyên nhiều núi, võ đạo thịnh hành, cổ võ thế gia nhiều không đếm xuể.
Ở tỉnh Giang Nam, Hậu Thiên Cảnh cũng coi như hào kiệt một phương rồi, nhưng ở Vân Xuyên Hậu Thiên Cảnh cũng rất tầm thường!
Adv
Bà ta bị chững lại ở cảnh giới này, nếu không có Vương Nhạc Hiên hỗ trợ, muốn giành cơ duyên ở nơi xa lạ thế này quả thực nằm mơ giữa ban ngày.
Đúng lúc này, một tiếng cười khẽ truyền vào tai hai người.
“Ai da, đây không phải là đại mỹ nữ họ Lâm sao! Sao nào? Bà cũng hứng thú với mộ tiên nhân này ư?”
Adv
Lâm Tiểu Hồng và Vương Nhạc Hiên đều đưa mắt nhìn lại, thấy một đám người đang từ từ đi tới, đi đầu là một người đàn ông trung niên mặc áo bào màu tro!
Lúc này người đó đang nhếch môi cười, đôi mắt tùy tiện đánh giá Lâm Tiểu Hồng từ trên xuống dưới, như có thể nhìn xuyên vào cơ thể của Lâm Tiểu Hồng.
Lâm Tiểu Hồng thấy người này, trong mắt lập tức xẹt qua chút khác thường, che miệng cười duyên nói:
“Tôi còn tưởng là ai, thì ra là anh Tầm!”
Người đàn ông trung niên tên là Nam Cung Tầm, cũng giống bà ta, đến từ thành phố Kinh Hàng! Chỉ có điều vị thế của hai người khác nhau! Bà ta chỉ là một quả phụ không được coi trọng của nhà họ Lâm, còn Nam Cung Tầm là một nhân vật lớn của nhà Nam Cung, là cường gia siêu cấp Hậu Thiên Cảnh tầng sáu, đưa mắt nhìn khắp Kinh Hàng, hắn ta chắc chắn là một cường giả.
Bà ta không ngờ rằng, chuyện mộ của tiên nhân lần này cũng hấp dẫn được Nam Cung Tầm tới.
Hơn nữa nhìn mấy người sau lưng Nam Cung Tầm, người nào cũng đã là Hậu Thiên Cảnh, thực lực mạnh hơn Vương Nhạc Hiên nhiều!
“Người đẹp Lâm, một tiếng anh Tầm này, đúng là khiến tim tôi tan chảy đấy.”
Nam Cung Tầm mỉm cười nói.
“Nam Cung Tầm, mong anh tôn trọng một chút!”
Vương Nhạc Hiên không nhìn nổi nữa, chặn Lâm Tiểu Hồng ở phía sau, trầm giọng nói.
Bất luận thế nào, hiện giờ Lâm Tiểu Hồng trên danh nghĩa cũng là người phụ nữ của ông ta?”
“Tôn trọng? Tôi không tôn trọng chỗ nào? Minh chủ Vương?”
Nụ cười trên khuôn mặt của Nam Cung Tầm tắt dần.
“Trong lòng anh tự rõ! Đừng có ra vẻ với tôi…Tiểu Hồng là người phụ nữ của tôi, dẹp cái suy nghĩ bẩn thỉu đó của anh đi!”
Vương Nhạc Hiên cười lạnh một tiếng.
“Vương Nhạc Hiên! Tôi gọi ông một tiếng minh chủ, ông thực sự nghĩ mình là nhân vật ghê ghớm sao? Đừng có ở đây ra oai với tôi! Ở đây không phải là thành phố Kim Lăng, không có Vân Trung Thiên bảo vệ ông, ông có tin tôi có thể nghiền chết ông không?”
Nam Cung Tầm vẻ mặt khinh thường, sau đó lạnh lùng nói:
“Em tôi Nam Cung Vấn Thiên xảy ra chuyện ở thành phố Kim Lăng các ông, tôi còn chưa tìm tới ông đâu! Vậy mà ông lại nổi khùng trước ư?”
“Anh…”
Sắc mặt Vương Nhạc Hiên khó coi.
Nhưng thấy đối phương người đông thế mạnh, hơn nữa thực lực Nam Cung Tầm lại mạnh hơn mình nhiều, nên ông ta chỉ có thể nhịn mà thôi.
“Tiểu Hồng, chúng ta đi!”
Vương Nhạc Hiên nắm lấy tay Tiểu Hồng, không muốn ở lại đây thêm nữa.
Lâm Tiểu Hồng do dự trong chốc lát, rồi trực tiếp hất tay Vương Nhạc Hiên ra, đi tới bên cạnh Nam Cung Tầm.
“Lâm Tiểu Hồng, cô là ý gì đây?
Vẻ mặt Vương Nhạc Hiên khó mà tin được.
“Vừa rồi không phải anh nói là tùy ý của tôi sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.