Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 287:




“Bốp!”
Lâm Phong tiện tay tát một cái biến gã thành sương máu, sau đó nhìn quanh một lượt, nói:
“Còn ai nghĩ tôi quá đáng không?”
Nghe anh hỏi vậy, mọi người trong sân đều câm như hến, không dám thở mạnh. Ngay cả Đỗ Tử Đằng và Thượng Quan Phi Hồng định nói gì đó cũng giữ im lặng. Quá áp lực! Người thanh niên này, thủ đoạn rất độc ác. Nói giết là giết luôn, không cho người ta cơ hội mở miệng.
“Một đám người như kiến hôi! Trong lòng các người nghĩ gì tôi biết rõ, mà vẫn đứng đây nói nhăng nói cuội.” Lâm Phong cười lạnh.
Adv
Anh biết rõ Đỗ Tử Đằng và Thượng Quan Phi Hồng chế nhạo mình là vì thấy với thực lực của mình sẽ không dám ra tay làm gì. Nếu như đổi thành người khác ở đây, sợ là đã bị họ tiêu diệt luôn rồi!
Như vậy còn giả vờ trước mặt mình làm gì?
Thực sự là buồn cười!
Adv
“Lời tôi nói hai người nghe thấy không?” Lâm Phong lạnh lẽo hỏi.
Đỗ Tử Đằng run lên, cố nặn ra một nụ cười nói:
“Đã nghe rồi! Tối nay tôi sẽ về chuẩn bị đạn linh bạo cho cậu!”
“Tôi cũng vậy.” Thượng Quan Phi Hồng nói theo.
“Vậy thì tốt!” Lâm Phong cười lạnh một tiếng, lại nói:
“Cho các người ba ngày, ba ngày nữa tôi đích thân tới cửa thăm hỏi. Nếu như không có, đừng trách tôi vô tình!”
Thượng Quan Phi Hồng và Đỗ Tử Đằng nghe vậy đều thầm cười lạnh, thằng nhãi này phách lối quên đường về luôn rồi!
Còn dám tự mình tới cửa luôn à? Thật sự cho rằng mình là võ giả Hậu Thiên Cảnh tầng tám, chín gì đó đã là vô địch thiên hạ rồi sao? Đến lúc đó nếu như mày thật sự dám làm loạn lên, mày sẽ chỉ có đi mà không có về! Mặc dù trong lòng hai người nghĩ như thế nhưng ngoài mặt vẫn cung kính nói:
“Được! Ba ngày sau chúng tôi nhất định sẽ chuẩn bị xong đạn linh bạo, đợi ngài đến thăm.”
“Mong các người có đầu óc một chút.” Lâm Phong nói.
Đúng lúc này, Trần Y Thủy cầm điện thoại di động, cẩn thận đi tới, vẻ mặt sùng bái nhìn Lâm Phong:
“Anh ơi!”
Đúng là càng nhìn càng thích! Cô bé nhìn anh trai này vừa đẹp trai, thực lực cũng mạnh, hơn nữa hành động dứt khoát, thực sự hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn kén chồng của mình! Thực ra cô bé thích đàn ông như vậy là vì bị chị gái mình ảnh hưởng!
Chị gái cô bé là Trần Y Nặc, vì một người đàn ông nhu nhược, không chịu trách nhiệm mà phải chịu khổ mươi năm. Điều này khiến tâm hồn nhỏ bé của cô bé bị tổn thương nghiêm trọng, sợ rằng sau này mình cũng thê thảm như chị gái!
Cho nên từ đó trở đi, cô bé âm thầm thề trong lòng, sau này mình nhất định phải tìm đối tượng là một cường giả dứt khoát!
Mà Lâm Phong trong mắt cô bé chính là cường giả như thế!
“Anh trai, em rất thích anh! Có thể kết bạn QQ không?”
Trần Y Thủy to gan thể hiện tấm lòng mình.
Lâm Phong liếc cô bé một cái.
Buộc tóc đuôi ngựa, mặc váy công chúa, đi tất chân trắng tới đầu gối, gương mặt tròn xoe trắng như cục bột. Còn có… Cặp chân ngắn ngủn.
“Chừng nào em phát triển hoàn toàn rồi hẵng đi thổ lộ với người ta!”
Lâm Phong cạn lời lắc đầu, sau đó vọt lên một cái, biến mất trong đêm tối mênh mông.
Trần Y Thủy giơ điện thoại di động, ngơ ngác nhìn Lâm Phong rời đi, một lúc lâu không lấy lại tinh thần.
Trần Thiên Hành thầm thở dài một hơi, nghĩ may mà Lâm Phong từ chối em gái, nếu không là xảy ra chuyện lớn rồi.
Lâm Phong này không rõ lai lịch, hơn nữa hành động điên cuồng không để ý hậu quả, tuyệt đối không thể thành đôi với em gái mình được!
Anh ta bước lên trước, cười an ủi:
“Em gái, đừng đau lòng! Em còn nhỏ, sau này nhất định sẽ gặp người tốt hơn!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.