Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 291:




Trừ cái đó ra, Lý Vực còn có thân phận đáng sợ khác, người của nhà họ Lý ở Vân Xuyên! Ở nơi này, nhà họ Lý là gia tộc lâu đời cực hùng mạnh, dù nhà họ Trần cũng kém hơn chút!
Diệp Thiên Tâm nhìn Lý Vực, hai mắt nheo lại, đang định nói gì đó. Nhưng ngay lúc ấy:
“Ha ha… Đúng là biết dọa người! Suýt nữa là dọa được cả tôi rồi!”
Âm lão quái cũng đi ra, trên mặt đây vẻ trêu chọc.
Thấy Âm lão quái, đám người vây xem đều hít một hơi lạnh.
Adv
Không ngờ lại là Âm Vô Mệnh, Âm lão quái! Đây cũng là một kẻ Tiên Thiên Cảnh độc ác!
“Hai vị có ý gì?” Diệp Thiên Tâm bình tĩnh hỏi, nhưng trong lòng lại có cảm giác xấu.
“Ý của chúng tôi, lẽ nào ông không biết sao?” Âm lão quái lạnh lùng nói.
Adv
“Ông cũng chỉ là một võ giả Địa Cảnh đỉnh phong mà thôi, dám ở Vân Xuyên này ra vẻ? Ai cho ông lá gan đó?”
Lời nói khiến mọi người ồ lên. Tất cả đều kinh ngạc nhìn Diệp Thiên Tâm.
“Địa cảnh đỉnh phong? Ông đã từng gặp người nào như thế mà đập một phát chết luôn Tiên Thiên Cảnh chưa?” Vẻ mặt Diệp Thiên Tâm không thay đổi.
“Cái này có liên quan đến chữ trong lòng bàn tay ông! Nếu tôi đoán không sai, chắc nó là một dạng ký hiệu, mà ký hiệu này có phải do Tăng Tam Thủy đưa hay không? Quả nhiên là Tăng Tam Thủy đã vào trong mộ tiên nhân! Nếu không thì sao lại có đồ tốt thế này!” Trong mắt Âm lão quái xẹt qua ánh sáng nóng bỏng.
Vừa nãy lão ta và Lý Vực âm thầm quan sát từng cử động của Diệp Thiên Tâm, bao gồm động tác lúc Diệp Thiên Tâm ra tay, tất cả chứng minh Diệp Thiên Tâm tuyệt đối không phải võ đạo tông sư!
Diệp Thiên Tâm có thể đập chết Tôn lão cũng là vì chữ giết trong lòng bàn tay!
Bọn họ còn cảm nhận được, lúc Diệp Thiên Tâm đập chết Tôn lão, sức mạnh của chữ giết rõ ràng đã yếu đi nhiều…
Nói cách khác, ký hiệu này có hạn sử dụng!
Những người xung quanh nghe Âm lão quái nói xong, đều lạnh lùng Diệp Thiên Tâm.
Thì ra là như vậy!
Người này thì ra vốn chỉ là một võ giả Địa Cảnh lại dám giả vờ trước mặt đám võ giả Hậu Thiên Cảnh bọn họ, quá buồn cười!
“Diệp lão đệ, cậu…”
Tăng Tam Thủy định nói gì đó nhưng Diệp Thiên Tâm lại lắc đầu ngăn lại.
“Cao thủ đúng là cao thủ! Lời ông nói có một nửa đúng, chữ trong lòng bàn tay tôi đúng là một ký hiêu! Nhưng thế thì sao, tôi có thể đập phát chết luôn Tôn lão, cũng có thể làm vậy với ông!” Diệp Thiên Tâm bình thản nói.
“Đúng không? Ký hiệu của ông có thể sử dụng vô hạn à?” Âm lão quái phì cười một tiếng, nắm một võ giả Hậu Thiên Cảnh đứng cạnh ném ra. Người đó trắng bệch cả mặt, còn cho rằng mình sẽ chết, nhưng không ngờ Diệp Thiên Tâm chỉ nghiêng người tránh đi.
“Sao vậy? Không phải vừa nãy bảo sinh mạng con người chỉ như kiến hôi sao? Sao giờ không đập chết người ta?” Âm lão quái cười hỏi.
Nhìn hành động của Diệp Thiên Tâm, lão ta càng chắc chắn suy đoán trong lòng mình!
Ký hiệu cũng có hạn sử dụng! Đồng thời chỉ có thể dùng được một lần, nếu không Diệp Thiên Tâm vừa rồi còn rất kiêu ngạo sao giờ chỉ biết né tránh?
“Tôi muốn giết ai thì giết, ông nói nhảm gì vậy?” Diệp Thiên Tâm mạnh miệng nói.
Pháp chỉ cậu Lâm ban cho chỉ còn một lần dùng cuối cùng, lão ta dùng để báo thù, không thể sử dụng!
“Phải không? Tôi thấy ông không dám dùng mới đúng!”
Âm lão quái phì cười một tiếng, lập tức nhìn võ giả Hậu Thiên Cảnh kia, hỏi:
“Cậu tên gì?”
“Tiền… tiền bối, tôi là Trương Tam!”
“Trương Tam, tên này chỉ là một võ giả Địa Cảnh mà thôi, cậu lên làm thịt cho tôi!”
“A?” Vẻ mặt Trương Tam trắng bệch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.