Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 294:




Lâm Phong nghe xong thì cười lạnh:
“Diệp Thiên Tâm ơi Diệp Thiên Tâm, ông đúng là giỏi thật đấy! Tôi cho ông đi báo thù mà ông lại chạy tới đây giương oai?”
“Cậu Lâm… Tôi cũng chỉ muốn giúp anh em một chút thôi! Không ngờ lại thành như thế.
Diệp Thiên Tâm cười khan nói.
Lâm Phong nghe vậy nhìn về phía Tăng Tam Thủy, đang chuẩn bị nói thì bị cắt ngang:
“Họ Lâm? Ở giới võ đạo Vân Xuyên không có nhà họ Lâm nào! Cậu từ đâu đến? Pháp thuật nhổ nước bọt ban nãy là gì?” Âm lão quái bước lên, lạnh nhạt hỏi.
Adv
Nhìn thấy vậy, người vây xem thở dài một hơi.
Dù người thanh niên này có quái dị thế nào, nhưng dù sao cũng còn tuổi tác ở đó, trước mặt một võ giả Tiên Thiên Cảnh, không đáng nhắc tới!
Đồng thời bọn họ đều vểnh tai, nghe kĩ, tò mò bãi nước bọt bang nãy là sao.
Adv
“Ông là ai?” Lâm Phong hỏi.
“Ta là Âm Vô Mệnh, từng nghe tên chưa?” Vẻ mặt Âm lão quái ngạo nghễ nói
Ở giới võ đạo Vân Xuyên, tên của lão ta cũng rất rực rỡ, nói ra chín mươi phần trăm võ giả đều biết!
“Chưa từng nghe thấy! Chỉ là tên của ông không được may mắn cho lắm, tôi đề nghị ông nên đổi tên.” Lâm Phong nói.
Âm lão quái nghe thấy vậy thì hơi sửng sốt, ánh mắt lập tức lạnh lẽo:
“Có phải cậu cho rằng mình giết được một võ giả Hậu Thiên Cảnh đã là vô địch rồi không? Cũng dám pha trò đùa tôi?”
“Không hề nói đùa, tôi thật sự thấy tên của ông không may mắn.” Lâm Phong nhìn Âm lão quái, lại nói: “Ông không tin à?”
Âm Vô Mệnh không nhịn được cười.
Từ khi lão ta bước vào Tiên Thiên Cảnh, đã lâu rồi không bị người ta chế nhạo thế này! Điều này khiến lão ta thấy thú vị.
“Nhãi con, có lẽ cậu đã hiểu nhầm về tôi rồi!” Khóe miệng Âm Vô Mệnh hơi nhếch lên.
“Hả? Xin lắng nghe giải thích.” Lâm Phong nói.
“Âm Vô Mệnh tôi có thiên phú đáng kinh ngạc, mười sáu tuổi đã là Địa Cảnh, mười bảy tuổi là Hậu Thiên Cảnh tầng một! Bốn mươi tám tuổi đột phá Tiên Thiên Cảnh, chấn động giới võ đạo khắp Vân Xuyên! Trong lúc tôi còn đang tung hoành võ đạo, ba chữ Âm Vô Mệnh vừa xuất hiện, đám trẻ con cũng phải khóc!”
Âm Vô Mệnh nói đến đây, dùng đôi mắt khinh thường nhìn Lâm Phong, nói:
“Vô Mệnh không có nghĩa là bỏ mạng! Mà là sinh mạng vô địch, hiểu chưa?”
Lời lão ta nói khiến đám người ngầm đồng ý.
Lý lịch cuộc sống của Âm lão quái quá huy hoàng!
Bốn mươi tám tuổi đột phá được Tiên Thiên Cảnh, có lẽ toàn bộ giới võ đạo ở Vân Xuyên cũng không có mấy người.
“Thì ra nghĩa là sinh mệnh vô địch! Âm lão quái rất có khí phách!”
“Ông ta dùng tên để khắc chế bản thân, cũng là để nhắc nhở mình phải luôn đi trên con đường vô địch!”
“Lợi hại, đây chính là chênh lệch giữa các cường giả đấy! Không chỉ ở thực lực mà còn những mặt khác nữa!”
“Mẹ nó, từ nay đừng gọi tôi là Vương Đại Mao nữa, xin hãy gọi là Vương Vô Địch!”

Âm Vô Mệnh nghe tiếng thảo luận xung quanh, vẻ mặt càng ngạo nghễ hơn.
Đúng lúc lão ta định nói gì đó thì Lâm Phong ho khan một tiếng.
“Khụ…”
Không ổn!
Sắc mặt Âm Vô Mệnh thay đổi, lập tức nhảy ra xa hơn mười mét, vẻ mặt cảnh giác nhìn Lâm Phong.
“Tôi chỉ ho khan thôi, ông sợ thế à?” Lâm Phong lười biếng nói: “Không phù hợp với tác phong vô địch của ông lắm!”
“Cậu… dám đùa tôi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.