Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 295:




Âm Vô Mệnh phản ứng lại, lập tức lạnh lùng nói.
Vừa nãy Lâm Phong phun một bãi nước bọt đã giết võ giả Hậu Thiên Cảnh tầng một, đương nhiên trong lòng lão ta có đề phòng Lâm Phong phun lên mình. Nhưng không ngờ Lâm Phong lại âm hiểm như thế, cố tình trêu chọc mình, làm mình mất mặt trước mặt bao người.
“Sao thế? Giờ ho khan cũng bị cấm à?” Lâm Phong bình thản hỏi.
“Hừ, bớt làm ra vẻ đi! Tôi muốn xem nước bọt của cậu lợi hại, hay Vô Mệnh thần quyền của tôi lợi hại!” Âm Vô Mệnh hừ lạnh.
Đám võ giả xung quanh cười giễu cợt, cho rằng lão ta sẽ nhanh chóng đánh chết Lâm Phong, lấy lại mặt mũi! Nếu không sau này còn lăn lộn ở Vân Xuyên kiểu gì được nữa?
Adv
Đường đường là một cao thủ Tiên Thiên Cảnh, bị một bãi nước bọt dọa chạy hơn mười mét, chuyện này dù đến lão ta cũng thấy thái quá!
“Hừ!”
Âm Vô Mệnh quát lạnh một tiếng, khua hai tay, tạo thành vô số quyền ảnh trên không trung.
Adv
Đây là kỹ năng độc nhất vô nhị của lão ta, Vô Mệnh thần quyền! Là quyền pháp lão ta lĩnh ngộ ra khi đi du lịch năm bốn mươi ba tuổi, nhìn nước biển cuộn trào mãnh liệt.
Quyền pháp này chỉ dùng một chữ “Nhanh”!
Quyền sau nhanh hơn cái trước, mạnh hơn cái trước!
Trong vòng một giây đã khua ra hơn năm quyền, giống như sóng biển, sức mạnh chồng chồng lên nhau, cuối cùng có được uy lực kinh người!
Từ nơi này cũng có thể thấy được lão ta rất cẩn thận, biết Lâm Phong này không đơn giản, cho nên vừa ra đã dùng hết sức, định đánh chết luôn Lâm Phong!
Thấy vậy, nụ cười trên mặt đám võ giả cũng tắt đi, vẻ mặt nghiêm trọng!
Đây chính là Vô Mệnh thần quyền trong truyền thuyết?
Đúng là đáng sợ.
Tốc độ cực nhanh, sức mạnh cũng kinh người, dù bọn họ cách xa như thế cũng cảm nhận được áp lực.
Quyền phong gào thét như lưỡi dao sắc bén, cạo đau mặt họ!
“Vô Mệnh thần quyền này của Âm lão quái đúng là càng ngày càng kinh người! Ông ta mà dùng quyền pháp này đánh với mình một trận thì tỷ lệ thắng cũng chưa được nổi tám phần!”
Ánh mắt Lý Vực hơi nhúc nhích.
Rất lợi hại!
Ông ta là người của nhà họ Lý! Nhà họ Lý thâm sâu, đủ loại kỹ năng cho ông ta chọn, Âm Vô Mệnh lại tự mình nghĩ ra được kỹ năng đấu tay đôi được với ông ta, đúng là kinh người!
“Diệp lão đệ, đây là Vô Mệnh thần quyền, kĩ năng miệng của cậu Lâm này đỡ nổi không?” Tăng Tam Thủy lo lắng.
Trong vòng ba giây, Âm Vô Mệnh đã huy động ra ba bốn trăm quyền!
Lúc này, hai nắm tay của lão ta quả thực như mặt trời tỏa ra ánh sáng chói chang, làm không khí nóng rực và dao động!
Khó mà tưởng tượng, một khi đánh ra thì đáng sợ tới mức nào!
“Yên tâm đi, cậu Lâm không chỉ giỏi mỗi cái đó!” Diệp Thiên Tâm cực kì tin tưởng.
Trong mắt lão ta, cậu Lâm là một võ đạo tông sư, đang xem một Tiên Thiên Cảnh nhảy nhót diễn kịch mà thôi, cũng không tệ!
“Vô Mệnh thần quyền!”
Đúng lúc này, khí thế của Âm Vô Mệnh đã đạt đỉnh cao, đôi nắm tay hung hăng đánh về phía Lâm Phong!
“Đùng!”
Trong giây lát, lực lượng mênh mông như hồng thủy cuồn cuộn tuôn ra, khiến không gian cũng hơi vặn vẹo!
Nhưng đối mặt với đòn tấn công kinh khủng này, Lâm Phong chỉ đứng yên không nhúc nhích, mãi tới khi nó đã tới gần, anh mới:
“Hắt xì!”
“Đùng!”
Năng lượng đáng sợ nháy mắt tán loạn, biến mất không còn gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.