Dứt lời, anh ta vọt lên như tia chớp.
Trần Y Nặc nhìn bóng dáng Diệp Phàm rời đi, không khỏi nhỏ giọng nói:
“Lâm Phong, có định giúp chút không? Bốn cô gái sắp bị cắn chết rồi.”
“Không cần, người đó là một võ giả Địa Cảnh, đủ giải quyết chín con sói Bắc Mỹ rồi!” Lâm Phong lắc đầu.
“Thì ra là một võ giả Địa Cảnh, khó trách ban nãy còn dám nói dùng một xẻng là xử lý xong con hổ!” Trần Y Nặc hơi ngạc nhiên.
Adv
Lúc này, Tiểu Luyến Luyến đột nhiên nói:
“Cha, con cảm thấy chín con sói đáng thương lắm.”
“Con có chắc là chín con sói đáng thương chứ không phải bốn cô gái kia không?” Lâm Phong hơi ngạc nhiên.
“Con cảm thấy chín con sói rất đau khổ, như bị ai khống chế ấy.” Tiểu Luyến Luyến buồn buồn nói.
Adv
Lâm Phong nghe vậy thì giật mình, lẽ nào con gái có thể chất ngự thú sao?
Hiện tại thể chất còn chưa thức tỉnh đã cảm nhận được tâm tình của dã thú!
…
Bên kia, hình ảnh cực kì tanh tưởi.
Chín con sói Bắc Mỹ mắt đỏ như máu đã đuổi kịp bốn cô gái.
Ba trong số đó bị mấy con sói Bắc Mỹ dùng móng vuốt đè xuống đất không dám nhúc nhích, còn cô gái áo trắng bị sáu con sói Bắc Mỹ vây lại, cắn xé.
Nếu như không phải cô gái liều mạng bảo vệ đầu và cổ của mình thì có lẽ đã dữ nhiều lành ít rồi!
Vì thế nên sáu con sói Bắc Mỹ đang cắn xé nửa người dưới của cô ấy.
“Ai đó cứu với…”
Hạ thân Vương Vũ Tình chảy máu thành sông, nhịn cơn đau kinh khủng này, yếu ớt cầu cứu người xung quanh.
Mà rõ ràng có nhiều người đang đứng nhìn như thế nhưng không ai dám hỗ trợ, khiến cô ấy tuyệt vọng!
Chẳng lẽ mình phải chết ở đây sao?
Cô ấy mới hai mươi tuổi, chưa kết hôn, còn là con gái…
Dù thế nào cô ấy cũng không ngờ được, mình và bạn thân tới vườn bách thú chơi mà lại gặp phải chuyện như này?
Lúc cô ấy định từ bỏ giãy dụa thì Diệp Phàm vọt tới.
“Súc sinh! Chết đi!”
Diệp Phàm quát to một tiếng, như chiến thần dùng một đấm dễ dàng đánh bay con sói Bắc Mỹ khổng lồ, một đạp đá bay con sói khác.
Chỉ mấy giây ngắn ngủi, chín con sói Bắc Mỹ kêu rên bị đánh bay hơn ba mươi mét, nặng nề đập xuống nền xi măng, tắt thở.
“Hay! Quá mạnh!”
“Nhóc con, lợi hại!”
Mọi người vây xem kích động cực kì, vỗ tay khen hay.
Diệp Phàm nhìn mọi người một cái, không nói gì thêm.
Vừa nãy dù đám người kia không ra tay cứu nguy, nhìn như vô tình nhưng lại là lựa chọn chính xác nhất!
Nếu không một khi chín con sói Bắc Mỹ này phát điên lên, đám người đó xông lên chắc chắn sẽ bị thương nặng!
Chỉ là nhắc tới lại thấy chuyện này hơi kì lạ!
Sói Bắc Mỹ rất hung hăng, nếu như muốn giết người thì bốn cô gái tuyệt đối không chống lại được…
Nhưng bây giờ bốn người bọn họ bị cắn lâu như vậy mà chỉ bị thương ngoài da mà thôi! Điều này nghĩa là sao? Nghĩa là chín con sói này không ra tay quá tàn độc, mà đang cố tình kéo dài thời gian…
Nghĩ tới đây, ánh mắt sắc bén của Diệp Phàm nhìn quanh bốn phía, muốn xem xung quanh có mạnh mối nào không nhưng không có phát hiện gì.