Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 307:




Thấy không có kết quả, Diệp Phàm đi tới bên cạnh cô gái áo trắng bị cắn, nói:
“Cô có ổn không?”
Nhìn người đàn ông khôi ngô trước mặt, ánh mắt Vương Vũ Tình hơi thất thần.
Cô ấy nghĩ cả đời này mình cũng không quên được hình ảnh này!
Một anh hùng xuất hiện lúc mình tuyệt vọng, từ trên trời rơi xuống, cứu mình trong lúc nước sôi lửa bỏng!
Adv
“Cảm… cảm ơn anh.”
Vương Vũ Tình nói, trên mặt xuất hiện vẻ đau khổ.
“Nửa người dưới của cô chảy rất nhiều máu.”
Diệp Phàm nhìn xuống nửa người dưới của Vương Vũ Tình, nói: “Để tôi băng bó vết thương cho cô.”
Adv
“Này… không ổn lắm đâu.” Vương Vũ Tình hơi do dự.
Hiện tại quần áo nửa dưới của cô ấy bị xé nát, động một cái sẽ lộ hết…
“Có gì mà không ổn! Tình hình hiện tại của cô nếu không băng bó thì hậu quả sẽ khó mà tưởng tượng! Đến lúc đó mới nguy hiểm tới tính mạng.” Diệp Phàm nghiêm túc nói.
“Vậy được rồi…”
Nhìn ánh mắt chân thành tha thiết của Diệp Phàm, Vương Vũ Tình đỏ mặt gật đầu.
Nhưng lúc này ba người bạn thân của Vương Vũ Tình chạy tới, hô hấp dồn dập nói:
“Vũ Tình, để bọn tớ băng bó cho…”
“Đúng vậy, nam nữ thụ thụ bất thân…”
Ba con sói Bắc Mỹ chỉ đè bọn họ xuống thôi, nên chỉ bị trầy xước một chút.
“Thế này không ổn lắm đâu, các cậu không biết làm chuyện này, để anh trai này làm đi…”
Vương Vũ Tình vội vàng nói.
Ba cô bạn sửng sốt, không phản ứng kịp.
“Mấy người quyết định xong chưa?”
Diệp Phàm không nhịn được hỏi.
“Ba cô bạn của tôi không biết băng bó, anh đẹp trai, anh băng giúp tôi đi… nhẹ tay chút nhé.” Vương Vũ Tình ngượng ngùng cúi đầu.
“Yên tâm đi, kĩ thuật cầm máu của tôi rất tốt.”
Diệp Phàm nghe vậy gật đầu, lại gần giúp Vương Vũ Tình cầm máu.
Tay anh ta vừa đụng vào vết thương trên đùi, Vương Vũ Tình lại kêu đau một tiếng, kẹp chặt lấy tay Diệp Phàm.
Ba cô bạn thân nhìn thấy vậy, như bị sét đánh.
Thợ săn chân chính thường xuất hiện như con mồi đây sao?
Những người đàn ông khác đứng nhìn thì đố kị, hận mình không biết cầm máu, nếu không cũng sẽ đi lên giúp rồi!
“Cô thả lỏng chút đi, cô kẹp tay tôi như thế thì sao mà cầm máu được.” Diệp Phàm không vui nói.
Anh ta không để ý tới có gì bất thường, còn tưởng Vương Vũ Tình thật sự rất đau.
“Vậy anh nhẹ chút nhé, thực sự rất đau.” Vương Vũ Tình đỏ mặt nói.
“Cô có thể bớt nói linh tinh được không, nói nữa tự mình băng bó đi!” Diệp Phàm không nhịn được nói.
Con gái đúng là phiền phức!
Vết thương nhỏ thôi mà cứ kêu đau mãi!
Vương Vũ Tình nghe vậy, không chỉ không tức giận mà còn kinh ngạc. Cô ấy thấy người đàn ông trước mặt này đúng là quá đẹp trai, đàn ông!
Không giống những người theo đuổi mình trước kia, chỉ biết dẻo miệng, ngoan ngoãn phục tùng mình, chẳng thú vị gì.
“Anh đẹp trai tiếp tục đi, tôi không kêu nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.