Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 312:




Diệp Phàm ngơ ngác nhìn xác xói không đầu trên mặt đất, trong lòng thật sự cảm thấy khó có thể bình tĩnh.
Một con thi lang hành mình chết đi sống lại, cứ như vậy bị người đàn ông trước mắt này dễ dàng bóp chết rồi?
Thực sự là giống như bóp chết một con gà con vậy!
"Người anh em, anh là..."
Diệp Phàm mở miệng, muốn nói gì đó.
Adv
Nhưng đúng vào lúc này, tám con thi lang khác nhìn thấy đồng đội của mình chết thảm như vậy cũng dồn dập ngửa mặt lên trời hú dài, sau đó tất cả cùng vọt về phía Lâm Phong.
Tám con thi lang hùng hùng hổ hổ như hàng nghìn con ngựa, hàm răng sắc bén lóe lên ánh sáng chói lóa dưới ánh mặt trời. Tám đôi mắt đỏ rực tràn ngập sát ý, khiến cho người ta có cảm giác vô cùng áp bách!
"Cẩn thận!"
Đồng tử của Diệp Phàm và Vương Vũ Tình rụt lại, không nhịn được mà kêu lên một tiếng.
Adv
Nhưng vẻ mặt Lâm Phong vẫn không thay đổi, anh chỉ duỗi tay phải của mình ra hướng về phía tám con thi lang đáng sợ kia, cách khoảng không, nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay lại.
"Chết!"
"Bùm! Bùm! Bùm!"
Trong nháy mắt tám con thi lang nổ thành một đám mưa máu, không còn một mảnh xương.
Nhìn thấy cảnh tượng này, cả người Diệp Phàm đã tê dại!
"Bốp!"
Anh ta không nhịn được mà tự tát cho mình một cái, muốn xem thử xem có phải là mình đang nằm mơ hay không!
Kết quả vậy mà lại là thật!
Này có phải là mạnh đến mức quá đáng rồi không?
Ánh mặt Diệp Phàm đờ đẫn.
Lúc này, anh ta nghĩ tới vừa rồi mình vậy mà lại muốn bước lên cho người đàn ông này một bài học, toàn thân đều cảm thấy ớn lạnh!
Nếu vừa rồi anh ta thực sự ra tay, thì kết quả sẽ thế nào?
Có phải người đàn ông này cũng có thể cách hư không nắm tay một cái, bóp nổ mình không?
"Hít hàaa..."
Cơ thể Diệp Phàm không nhịn được rùng mình một cái.
Anh ta kìm nén kích động trong lòng, cố nặn ra một nụ cười với Lâm Phong nói:
"Người anh em, chuyện vừa rồi là lỗi của tôi, xin lỗi anh!"
Lâm Phong không nói gì mà là đưa mắt nhìn về một góc ở phía xa, thản nhiên nói:
"Ra đi, còn trốn ở đó làm gì nữa?"
"Còn có người khác nữa sao?"
Vẻ mặt Diệp Phàm khẽ thay đổi, lập tức nhìn theo ánh mắt của Lâm Phong qua.
Chỉ thấy cách đó khoảng bốn năm trăm mét, có một người đàn ông dáng người thấp bé, chỉ cao tầm một mét bốn chậm rãi bước ra từ sau núi giả.
Người đàn ông lùn đầu to chân bước nhẹ, cầm trong tay một cây sáo ngọc, đôi mắt hơi lồi ra nhìn chằm chằm vào bọn họ, trông cực kỳ đáng sợ!
Diệp Phàm vừa nhìn thấy người này thì tròng mắt không khỏi co lại, khó tin nói:
"Ải Nhân Vương*, Quỷ Anh!"
*Ải Nhân Vương: Vua người lùn
Vừa dứt lời, trên trán anh ta đã đổ đầy mồ hôi lạnh.
Toàn thân cảm thấy rét lạnh, giống như bị tạt một chậu nước lạnh từ đầu xuống chân giữa mùa đông, buốt giá đến tận xương tủy.
Thân là người chấp pháp tương lai của Đại Hạ, anh ta rất quen thuộc với một số tổ chức nước ngoài, cũng biết rất nhiều kẻ mạnh tiếng tăm lẫy lừng. Mà Ải Nhân Vương Quỷ Anh chính là một trong số đó!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.