Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 315:




Sau khi rời khỏi sở thú, ba người đi đến trung tâm thương mại Ức Đạt gần đó để ăn lẩu Hải Trung Lao.
Sau đó Lâm Phong lại đưa hai mẹ con đến hội Phu Tử đi dạo, mua cho con gái rất nhiều váy đẹp, cũng mua cho Y Nặc một chút đồ sang sức tinh xảo.
Một ngày tốt đẹp cứ như thế trôi qua ở những nơi thế này.
Mà vì buổi tối hai mẹ con phải bay đến Vân Xuyên cùng với anh vợ Trần Thiên Hủ, nên Lâm Phong chỉ có thể miễn cưỡng đưa con gái và Y Nặc đến sân bay Kim Lăng Lộc.
Sảnh sân bay.
Trần Thiên Hủ kéo theo một vali đã đợi ở đó từ lâu, vừa nhìn thấy ba người Lâm Phong tới thì vội vàng đi qua đón.
Adv
"Thế nào? Đi chơi có vui không?"
Trần Thiên Hủ vừa cười vừa nói.
"Bác, bọn con đi chơi vui lắm luôn! Ba ba đưa con với mẹ đến sở thú ngắm hổ lớn, ăn lẩu Hải Trung Lao, xong rồi còn đi dạo mua rất nhiều váy nhỏ xinh đẹp nữa đó."
Đôi mắt to của Tiểu Luyến Luyến cười đến mức sắp cong thành vầng trăng khuyết luôn rồi.
Adv
Hiển nhiên ngày hôm nay là ngày khiến cho cô bé vô cùng mãn nguyện, cũng là khoảng thời gian hạnh phúc nhất đối với cô bé.
Tiểu Luyến Luyến lại ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Phong nói:
"Ba ba... Ba mau ngồi xổm xuống đi."
Lâm Phong không biết con gái muốn làm gì, nhưng anh vẫn nghe lời ngồi xổm xuống.
Tiểu Luyến Luyến kiễng chân, hôn lên má Lâm Phong một cái rồi vui vẻ nói:
"Đây là phần thưởng của ba, có ba ba thực sự là quá tuyệt!"
"Ba ba cảm ơn Tiểu Luyến Luyến đã thưởng nhé."
Lâm Phong véo cái má nhỏ của con gái, trong lòng thầm thề, sau này nhất định phải ở bên cạnh con gái nhiều hơn.
Để con gái mãi mãi vui vẻ như thế này, không phải chịu chút thiệt thòi hay ấm ức gì nữa!
Trần Y Nặc thấy cảnh tượng này, chóp mũi cũng chua xót, hơi xúc động muốn khóc.
Cô nghĩ tới mười năm qua vất vả, cuối cùng bây giờ cũng coi như là dễ chịu hơn rồi!
"Được rồi! Sắp đến giờ rồi, chúng ta phải lên máy bay thôi! Tương lai còn dài mà!"
Trần Thiên Hủ vừa cười vừa nói.
Tiểu Luyến Luyến nghe vậy thì có chút không nỡ quay qua nói với Lâm Phong:
"Ba ba... Con phải về nhà bà ngoại rồi, khi nào ba rảnh thì tới Vân Xuyên đón con với mẹ nha!"
"Sớm thôi! Ba sẽ sớm đến đón hai mẹ con!"
Lâm Phong nghiêm túc trả lời.
Tiểu Luyến Luyến nghe vậy thì lập tức vui mừng hớn hở, hài lòng gật đầu.
"Lâm Phong, vậy bọn em đi trước đây."
Trần Y Nặc dắt tay con gái, quay về phía Lâm Phong nói.
"Đi đi! Có chuyện gì thì nhớ gọi điện cho anh. Chỉ cần một cuộc điện thoại là anh sẽ lập tức xuất hiện trước mặt em!"
"Còn nữa, trở về nhớ giải thích nhẹ nhàng với ba mẹ vợ giúp anh một chút là được, người một nhà không cần phải làm căng quá, có chuyện gì không giải quyết được thì cứ để anh giải quyết."
Lâm Phong nói.
Mặc dù trong lòng anh cảm thấy cực kỳ không nỡ, nhưng cũng biết có một số việc cần đối mặt thì vẫn phải đối mặt!
"Lâm Phong!"
Trần Y Nặc bỗng nhiên ôm lấy Lâm Phong, đôi mắt ửng đỏ.
"Làm sao vậy?"
"Em yêu anh!"
"Anh cũng yêu em!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.