Rất nhiều hành khách hoảng loạn vô cùng, có vài hành khách nữ còn sợ run, ôm đầu gào khóc.
Nhìn thấy vậy Tiểu Luyến Luyến ngẩng đầu nhìn về phía mẹ, hỏi:
“Mẹ, có phải chúng ta sắp chết không?”
“Đừng nói linh tinh!”
Trần Y Nặc lắc đầu, sau đó đưa mắt xin giúp đỡ nhìn anh trai, lại phát hiện sắc mặt anh trai cũng khó coi.
Adv
Trần Thiên Hủ thở dài một hơi, vẻ mặt đau khổ:
“Em gái, xin lỗi, anh không nên vội vàng đưa em và Tiểu Luyến Luyến về Vân Xuyên như thế. Anh từng nghe qua về Phong Hành giả đó rồi, là một sát thủ hàng đầu trên web đen, thực lực ngang Tiên Thiên Cảnh! Đây cũng là lý do ban nãy anh không ra tay! Nếu hắn ta đã nói như thế, nhất định đã vạch xong kế hoạch hoàn hảo rồi.”
“Không có biện pháp gì sao?” Trần Y Nặc hỏi.
“Nơi này cách mặt đất chừng hai nghìn mét, dù là võ giả Thiên Cảnh nhảy xuống cũng sẽ thành thịt nát.” Vẻ mặt Trần Thiên Hủ đầy hổ thẹn.
Adv
Trần Y Nặc nghe vậy thì im lặng, nhất thời không biết nên nói gì.
Trong đầu cô ấy xuất hiện hình ảnh mình và Lâm Phong bị chia cắt, cả người rét run.
Cô ấy và con gái vất vả lắm mới chờ được ánh sáng cuộc đời, vì sao số phận lại giáng cho bọn họ một đòn khủng khiếp thế này nữa?
Đúng lúc này, một giọng nói yếu ớt vang lên:
“Mọi người giữ tỉnh táo trước đã, bây giờ hoảng loạn cũng không để làm gì cả!”
Hành khách nghe vậy thì nhìn qua, thấy một thanh niên chừng hai mươi tuổi vừa nói chuyện. Thanh niên mặc quần áo thể thao màu xám, khuôn mặt anh tuấn lại không có chút huyết sắc nào, cho người khác cảm giác rất ốm yếu.
“Cậu là ai?” Có người hỏi.
“Tôi là Hoa Vân Phi!”
Thanh niên tự giới thiệu, sau đó trên gương mặt nhợt nhạt xuất hiện nụ cười nhu hòa, nói:
“Đại Đạo năm mươi, Thiên Diễn bốn chín, thừa một! Một phần biến hóa này cũng là con đường sống! Bất kể là thế cục khó thế nào cũng có thể phá được! Cho nên, còn có hai mươi phút, thay vì đứng đây hoảng loạn, chúng ta nên nghĩ cách vượt qua nguy hiểm này thì hơn.”
Nghe đến đây, mọi người đưa mắt nhìn nhau, không nói gì.
Lúc này, một người đàn ông cao to đứng lên, lạnh lùng nói:
“Nói thì ai chẳng biết? Nhưng cậu nghĩ thử có biện pháp gì không!”
Hoa Vân Phi nhìn người đàn ông. Hắn ta mặc áo cộc màu đen, trên mặt khắc hai chữ boy, không có gì lạ khi tên này là một kẻ chuyên bắt nạt phụ nữ.
Người kia không trả lời, quay qua cô gái mặc đồ xanh bên cạnh, nói:
“Tiểu Thanh, cô và tôi tới khoang điều khiển xem thử?”
“Viện sĩ Hoa, còn cơ thể anh?” Cô gái mặc đồ xanh rất lo lắng.
Viện sĩ Hoa?
Mọi người trong cabin nghe vậy đều lộ ra vẻ mặt kì lạ.
Cho dù là Trần Thiên Hủ và Trần Y Nặc cũng phải nhíu mày.
Thanh niên này mới chừng hai mươi tuổi, dáng vẻ bệnh tật sao có thể là một viện sĩ được?
“Ha ha, lúc nào rồi mà còn suy nghĩ cái này! Nếu không giải quyết vấn đề, hai mươi phút nữa chúng ta đều phải chết.” Hoa Vân Phi cời cười.
Tiểu Thanh do dự chốc lát, rồi nghe lời đỡ Hoa Vân Phi vào buồng lái.
Những người khác trên máy bay đi theo, muốn xem người này định làm gì.
Hoa Vân Phi ngồi vào chỗ cơ trưởng, loay hoay chốc lát rồi dùng đôi tay mình, đặt lên đống máy móc tinh vi, bắt đầu thao tác.
Ước chừng ba mươi giây sau, máy bay đang lao như điên bắt đầu chậm rãi bay lên.
Thấy vậy, mọi người đứng xem đều có vẻ vui mừng, chỉ cần đạt được độ cao nhất định, có phải máy bay sẽ không đâm vào núi nữa không?”