Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 327:




Đầu bên kia điện thoại truyền đến một tiếng cười quái dị.
"Nổ cái gì? Điện thoại cậu không có mạng à?"
"Máy bay D3445 đã được một cao nhân thần bí ra tay cứu giúp! Ngoài hai cơ trưởng mà cậu giết lúc đầu ra thì tất cả những người khác đều bình yên vô sự!"
"Cậu đúng là giỏi làm màu quá đấy nhỉ? Tôi hỏi cậu, tại sao lúc đó cậu không ra tay giết hết sạch người trên máy bay luôn đi? Cậu có biết lần này tôi đã phải mạo hiểm bao nhiêu để trợ giúp các cậu nhập cảnh vào nước không hả?"
Trong giọng nói của Mã Đông Phong ẩn chứa sự tức giận khó có thể kiềm chế được.
Adv
Phong Hành Giả ở đầu dây bên kia im lặng trong chốc lát rồi kinh ngạc nói:
"Cao nhân thần bí?"
"Đúng thế! Là một lão quái vật ẩn nấp ở trong núi Thái Sơn!"
"Khà khà... Không hổ là đất nước đông phương cổ xưa! Xem ra những tên kia nói "thần linh cấm chạm" là có lý, trong một ngọn núi lại có một lão quái vật ẩn nấp!"
Adv
Phong Hành Giả cười quái dị một tiếng.
"Đừng có ở đây làm tôi ghê tởm!"
Vẻ mặt Mã Đông Phong tràn đầy chán ghét, nói thêm:
"Có điều hiện tại tôi đã xác định được thân phận của nhà khoa học kia! Người này tên là Hoa Vân Phi, tối nay là cơ hội duy nhất để cậu giết chết cậu ta, nếu không ngày mai đích thân tổng chấp pháp của Giang Nam - Long Ngạo Thiên sẽ đích thân hộ tống cậu ta đi!"
"Bây giờ tôi cho cậu địa chỉ, mau chóng ra tay đi, tránh những rắc rối không đáng có!"
Dường như Phong Hành Giả cũng biết đây không phải chuyện đùa, vì thế nói:
"Được... Ông gửi địa chỉ cho tôi, chờ tôi làm việc xong thì sẽ tới giết chết tên nhà khoa học đó."
"Làm xong? Không phải cậu lại đi tìm đàn ông tiếp nữa đấy chứ?"
Mã Đông Phong nhíu mày nói.
"Đừng nghĩ lung tung, tôi làm vì báo thù cho Quỷ Anh! Ông cũng biết đấy, Quỷ Anh chính là bạn gay tốt của tôi!"
Phong Hành Giả cười quái dị một tiếng.
"Được rồi! Cậu báo thù xong thì lập tức làm thịt tên Hoa Vân Phi kia đi! Nếu không... Tổ chức mà trách tội xuống thì cả tôi và cậu đều không gánh nổi đâu!"
"Yên tâm đi, tôi sắp đến khách sạn nơi mục tiêu ở rồi!"
...
Khách sạn thành phố Kim Lăng.
Bốn người Lâm Phong, Trần Y Nặc, Tiểu Luyến Luyến và Trần Thiên Hủ lại một lần nữa quay trở về nơi này.
Vừa đi vào trong phòng, Trần Thiên Hủ đã không nhịn được hỏi:
"Lâm Phong, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Lẽ nào là cậu đã đỡ máy bay cứu bọn tôi?"
"Nếu không thì sao? Ngoài tôi ra thì còn có ai sẽ cứu mọi người hả?"
Lâm Phong ngồi trên ghế sô pha, từ tốn nói.
Trần Thiên Hủ nghe vậy thì lòng như dậy sóng, thực sự khó có thể tiếp nhận sự thật này!
Anh ta biết Lâm Phong rất mạnh, nhưng cũng chỉ đoán anh đang ở cấp ba cấp bốn Tiên Thiên Cảnh mà thôi!
Nhưng bây giờ anh ta mới nhận ra, hình như mình đã nghĩ sai rồi.
"Cậu đừng nói với tôi, cậu là cao thủ võ đạo nhé?"
Vẻ mặt Trần Thiên Hủ nặng nề.
Nếu như Lâm Phong là cao thủ võ đạo thì hoàn toàn có thể theo chân bọn họ cùng đến Vân Xuyên!
Đến lúc đó xem thử xem ai trong gia tộc dám lắm lời?
"Hình như trước kia anh đã từng hỏi tôi vấn đề này rồi mà nhỉ? Tôi nói tôi không phải cao thủ võ đạo, mà là cảnh giới trên cao thủ võ đạo!"
Lâm Phong bình tĩnh nói.
Trần Thiên Hủ nhíu mày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.