Diệp Phàm nhìn chiến trường trước mắt, nắm chặt tay.
Tuy rằng anh ta rất muốn ở lại với cha và Vân lão để cùng chiến đấu, nhưng cũng biết bây giờ không phải lúc hành động theo cảm tính!
Diệp Phàm lập tức quay người về phòng, tới phòng của Hoa Vân Phi.
“Hoa viện sĩ…”
“Không cần nói nhiều, tôi biết rồi!” Vẻ mặt Hoa Vân Phi rất nghiêm túc.
“Được!”
Adv
Diệp Phàm nhịn cơn đau từ miệng vết thương, cõng Hoa Vân Phi lên.
Tiểu Thanh và Vương Nhạc Hiên đi đằng sau đỡ, bốn người nhanh chóng chạy ra ngoài.
“Còn muốn chạy?” Tên áo đen đương nhiên sẽ không muốn mọi người chạy được.
“Cút!”
Adv
Hắn chợt đẩy lùi Vân Trung Thiên trước mặt, sau đó bổ thẳng một kiếm lên người Hoa Vân Phi.
Hoa Vân Phi là mục tiêu! Tuyệt đối không thể cho chạy!
Kiếm quang lấp lánh cắt ngang bóng tối, chiếu sáng gương mặt hoảng sợ của đám Diệp Phàm và Vương Nhạc Hiên.
Một kiếm này quá mạnh, bọn họ không đỡ nổi!
Vào lúc quan trọng, Diệp Thiên Long từ bên cạnh vọt lên, dùng hết toàn lực ngăn lại luồng kiếm khí này.
Nhưng ông ta lại bị đánh bay ra ngoài, nặng nề ngã xuống đất.
“Đùng!”
Diệp Thiên Long lảo đảo đứng lên. Ông ta đưa lưng về phía bốn người, hơi thở hổn hển, miệng vết thương nhỏ máu, giọng nói nặng nề:
“Tiểu Phàm, nhà họ Diệp ta không có thứ hèn nhát! Hoa viện sĩ ở chỗ con, Hoa viện sĩ chết, con cũng chết!”
“Ba!”
Diệp Phàm nhìn bóng dáng tiêu điều của cha mình, mũi cay cay, nước mắt trào ra.
“Vương Nhạc Hiên, chúng ta đi!”
Diệp Phàm lau mạnh nước mắt trên mặt, nổi giận gầm lên một tiếng, cõng Hoa Vân Phi chạy như bay ra ngoài.
Khi bốn người vừa ra ngoài, sau lưng lại vang lên tiếng đánh nhau.
Trong lúc mơ hồ có thể nghe thấy giọng Diệp Thiên Long và Vân Trung Thiên rất kiên quyết:
“Muốn ra ngoài, phải bước qua xác hai bọn ta đã!”
…
Bên kia, trong phòng tổng thống của khách sạn hàng đầu Kim Lăng.
Lâm Phong đang cùng con gái xem hoạt hình “Bảy anh em hồ lô”, hưởng thụ cảm giác bình yên hiếm có.
“Ba ơi, vì sao trong hồ lô lại sinh ra bé hồ lô? Này không khoa học…”
Tiểu Luyến Luyến ngẩng đầu, mở to đôi mắt sáng ngời, hỏi.
Lâm Phong yên lặng chốc lát rồi nói: “Cái này phải kể từ lúc Tôn Ngộ Không ăn vụng quả đào ở hội bàn đào, trói bảy tiên nữ lại…”
“Chuyện tình yêu của Tôn Ngộ Không và bảy tiên nữ ư? Con muốn nghe.” Tiểu Luyến Luyến cực kì chờ mong.
“Khụ!”
Lâm Phong chuẩn bị kể thì Trần Y Nặc đứng bên cạnh ho khan một cái, lườm anh.
Lâm Phong đỏ bừng mặt, xoa đầu con gái, nói:
“Chuyện này đợi lúc nào con lớn rồi sẽ biết!”
“Nhưng con trưởng thành rồi mà.”
Tiểu Luyến Luyến bất mãn chu cái miệng nhỏ.
Lâm Phong nhếch miệng cười, đang định nói gì thì cửa phòng đột nhiên bị người ngoài gõ.
“Cốc cốc cốc!”
“Rầm rầm rầm!”