Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 338:




Tiếng gõ cửa rất kịch liệt, mơ hồ còn nghe thấy tiếng người kêu cứu.
“Sẽ không phải sát thủ ban nãy chứ?” Trần Y Nặc hơi lo sợ.
Sau khi trải qua một chuyện kinh khủng như thế, khó mà không liên tưởng được với việc này!
Lâm Phong dùng thần thức quét qua, phát hiện bên ngoài là nhóm người Vương Nhạc Hiên và Diệp Phàm!
Anh nhíu mày, đi ra mở cửa.
Adv
Vương Nhạc Hiên nhìn thấy Lâm Phong, mừng đến rơi cả nước mắt, nói:
“Cậu Lâm, hu hu… Bây giờ có thể nhìn thấy cậu đúng là quá tốt! Hu hu…”
“Anh Lâm còn nhớ tôi chứ? Buổi sáng chúng ta đã gặp ở vườn bách thú.” Diệp Phàm nặn ra một nụ cười.
Còn Hoa Vân Phi và Tiểu Thanh thì im lặng không nói gì.
Adv
“Nhìn các người thê thảm thế này, chắc là bị người đuổi giết rồi chạy tới chỗ tôi lánh nạn đấy hả?” Lâm Phong hỏi.
“Cậu Lâm nói rất chuẩn!”
Vương Nhạc Hiên lập tức kể lại chuyện vừa phát sinh, sau đó chỉ vào Hoa Vân Phi, kích động nói:
“Cậu Lâm, đây chính là Hoa viện sĩ, là trụ cột của Nước Đại Hạ chúng ta, cậu phải bảo vệ tốt cho người ta!”
Lâm Phong nhìn Hoa Vân Phi, trong mắt thoáng qua chút kinh ngạc.
Đối với cái tên này, anh không hề xa lạ gì. Từ trong trí nhớ của Phong Hành Giả có thể biết được đám sát thủ này vì Hoa Vân Phi mà đến!
Anh vốn tưởng rằng Hoa Vân Phi là một võ giả cực kì lợi hại, không ngờ cậu ta chỉ là người bình thường, hơn nữa còn mắc bệnh nặng!
“Làm phiền cậu Lâm.”
Hoa Vân Phi nhìn Lâm Phong, hơi gật đầu.
“Đừng nói vậy! Các người từ đâu tới thì về đó đi, tôi còn muốn xem phim hoạt hình với con gái.
Lâm Phong nói xong thì đóng cửa phòng, hoàn toàn không quan tâm. Những người đó sống hay chết liên quan gì tới anh? Anh và con gái xem hoạt hình, kể chuyện cho con gái nghe không tốt hơn sao?
Nhìn thấy vậy, Vương Nhạc Hiên hơi biến sắc mặt, vội vàng quỳ trước cửa phòng, cầu xin:
“Cậu Lâm, Hoa viện sĩ có ý nghĩa rất lớn với Nước Đại Hạ, tuyệt đối không thể gặp chuyện gì!”
“Ông còn có một tay, không cần nốt tay kia à?” Lâm Phong lạnh lùng nói.
Vương Nhạc Hiên nghe vậy, hơi run lên, gương mặt tái nhợt, không dám nói thêm gì nữa.
“Lâm Phong, xin hỏi anh có phải người của Nước Đại Hạ không?”
Gương mặt Diệp Phàm rất khó coi, đôi mắt đỏ lên, thương xót nói:
“Anh có biết vì bảo vệ Hoa viện sĩ, chúng tôi mất bao nhiêu người không? Cha tôi và Vân lão còn đang giữ chân sát thủ, không màng sống chết! Hôm nay chỉ cần anh giúp một chút mà anh cũng không muốn ư?”
“Trói buộc đạo đức không làm gì được tôi! Anh yên tâm, sau này nếu nước Đại Hạ có xảy ra chuyện gì, tôi còn xung phong nhanh hơn anh! Còn sống chết của các người, nói thẳng, không ảnh hưởng tới vận mệnh quốc gia!”
Lâm Phong cười lạnh một tiếng, đẩy Vương Nhạc Hiên ra chuẩn bị quay về phòng.
Bốn người thấy vậy, ánh mắt tuyệt vọng, cả người rét run.
Lúc này, Vương Nhạc Hiên đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, lớn tiếng nói:
“Cậu Lâm, tôi nghe nói cậu cần đạn linh bạo? Tôi có thể trả thù lao cho cậu không?”
Lâm Phong nghe vậy thì dừng bước, nở nụ cười hỏi:
“Hử? Ông có thể cho tôi được bao nhiêu?”
Vương Nhạc Hiên thấy vậy, trong lòng ra quyết định. Về chuyện Lâm Phong cần đạn linh bạo, ông ta cũng biết qua miệng Đàm Thiên Hồng thôi, vì vậy ôm hi vọng thử một lần, không ngờ thật sự dùng được!
“Mười… mười viên thì sao?” Vương Nhạc Hiên giơ ngón tay ra.
“Mười viên quá ít, chẳng cần! Giá khởi điểm một trăm quả!” Lâm Phong nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.