Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 361:




Khách sạn lớn ở thành phố Kim Lăng
Ngay khi Lâm Phong quay lại liền phát hiện ra Phùng Hải của thương hội Bách Vân đang trò chuyện sôi nổi cùng hai anh em Trần Thiên Hủ và Trần Y Nặc.
Còn về Tiểu Luyến Luyến thì đang xem hoạt hình Tây Du Ký.
Sau khi được Lâm Phong chỉ dạy, cô bé đã không còn thích xem heo peppa nữa, mà thay vào đó cô bé lại rất hứng thú với những phim hoạt hình như Hồ Lô Biến, Tây Du Ký.
Phùng Hải vừa nhìn thấy Lâm Phong liền lập tức đứng dậy mỉm cười chào hỏi.
Adv
“Cậu Lâm!”
“Ba! Cuối cùng ba cũng về rồi.”
Tiểu Luyến Luyến mừng rỡ kêu lên, chạy nhanh tới giống như gấu Teddy được treo trên cổ của Lâm Phong.
“Con gái ngoan, hôm nay sao con vui thế!”
Adv
Lâm Phong khẽ nhéo khuôn mặt mũm mĩm của con gái cười nói.
Với người ngoài mà nói, anh là người tàn nhẫn máu lạnh vô tình!
Nhưng trước mặt con gái, anh lại là người cha tốt bụng dịu dàng.
“Ba…Con vừa mới xem Tây Du Ký, vẫn chưa hiểu giữa Tôn Ngộ Không và Thất tiên nữ xảy ra chuyện gì, tại sao Hồ Lô Biến lại ra đời!”
Tiểu Luyến Luyến tò mò hỏi.
“Chuyện này là bởi vì….”
Lâm Phong bất đắc dĩ giải thích mấy câu, sau khi thỏa mãn được sự tò mò của con gái mới dời anh mắt về phía Phùng Hải, mỉm cười chào hỏi một tiếng.
Phùng Hải câm một chiếc hộp đen lên, tiến tới và nói:
“Cậu Lâm, đây là số đạn linh bạo đã thỏa thuận trước đó, tổng cộng có một trăm viên! Cậu xem thử số lượng đã đúng chưa.”
“Không cần đâu! Tôi tin ông.”
Lâm Phong vừa nói vừa dùng thần thức quét qua một lượt. Sau khi xác định số lượng không sai, liền nhận hộp đen đút vào trong túi càn khôn.
Phùng Hải thấy trong lòng có chút cảm động, không ngờ cậu Lâm lại tin tưởng mình như vậy, không khỏi nghiêm túc nói.
“Cậu Lâm, người ngoài toàn nói cậu tâm địa độc ác, nhưng trên thực tế cậu lại là người tốt bụng ngay thẳng.”
Lâm Phong nhướng mày nói: “Ông là người thứ năm nói với tôi lời này!”
“Ồ? Trước đó còn có ai nói với cậu lời này?”
“Có bốn người đẹp gợi cảm mười tám tuổi bị tôi từ chối, họ nói tôi là người đàn ông tốt bụng ngay thẳng.”
…..
Sắc mặt Phùng Hải hiển nhiên có chút sửng sốt, sau đó thì cười khan nói:
“Cậu Lâm, cậu đúng là biết nói đùa đấy.”
“Cậu Lâm, là thế này! Bên tôi có một người muốn gặp cậu, không biét cậu có tiện gặp không?”
“Ồ? Là ai muốn gặp tôi?”
Lâm Phong kinh ngạc hỏi.
“Một nhân vật lớn ở tổng bộ thương hội của chúng tôi!”
“Mấy hôm nay tôi bận giúp cậu thu thập đạn linh bạo ở khắp nơi, khiến ông ấy chú ý, cho nên ông ấy rất hứng thú với cậu, muốn gặp cậu.”
Phùng Hải vẻ mặt hơi dè dặt ngại ngùng nói:
“Cậu Lâm, tôi cũng biết tính cách của cậu! Nhưng tôi thực sự không dám đắc tội với nhân vật lớn này, nên chỉ đành mặt dày đến cầu xin cậu!”
Lâm Phong nghe vậy thì suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng đồng ý.
Một là con người Phùng Hải làm việc cũng xem như đáng tin cậy, là một người thông minh, khiến anh rất tán thưởng, hai là anh rất muốn biết nhân vật lớn của thương hội Bách Vân kia tìm mình để làm gì.
“Khi nào thì đi?”
Lâm Phong hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.