Đến lúc đó, e là Lâm Phong cũng không có mặt mũi nào mà kêu ca!
“Thế nào? Dáng vẻ lúc cướp hoa của anh ngông cuồng như thế mà, bây giờ quyết đấu lại không dám ư?”
Lâm Thư Hàn cười chế giễu.
“Cần gì phải quyết đấu rắc rối như vậy.”
Lâm Phong tát Lâm Thư Hàn một cái bay ra ngoài.
Adv
Lâm Thư Hàn thậm chí còn không kịp phản ứng bị tát văng ra xa mấy chục mét.
Cuối cùng bị đập mạnh xuống đất, phun ra một ngụm máu lớn, sau đó thì bất tỉnh.
Nhìn thấy cảnh tượng này, rất nhiều người của Lâm gia ở hiện trường đều cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Cậu cả là võ giả bậc bảy Hậu Thiên Cảnh, vậy mà lại bị Lâm Phong đánh bay một cách dễ dàng?
Adv
Ngay cả sắc mặt của Lâm Phi Hải cũng có chút biến đổi, hoàn toàn không đoán trước được cảnh tượng này.
Nhưng rất nhanh ông ta đã lấy lại tinh thần, lạnh lùng nói:
“Lâm Phong, ý cậu là gì đây? Đánh cháu tôi thành ra thế này?”
“Thực ra tôi có thể giữ cho anh ta một mạng, đã là nhân từ lắm rồi!”
Lâm Phong liếc nhìn Lâm Phi Hải, trực tiếp xoay người bỏ đi.
“Cậu….”
Lâm Phi Hải tức tới mức toàn thân run lên, muốn tấn công Lâm Phong nhưng lại bị Ngưu Bôn ở bên cạnh giữ chặt lại.
Ông ta đã từng chứng kiến thực lực của Lâm Phong, biết rằng Lâm Phi Hải trăm phần trăm không phải là đối thủ của Lâm Phong!
Một khi chọc tức Lâm Phong, cũng chỉ có đường chết mà thôi!
Cho đến khi Lâm Phong đi ra trang viên, biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, Ngưu Bôn mới buông Lâm Phi Hải ra, hổ thẹn nói:
“Anh Lâm, lần này coi như tôi có lỗi với anh! Người này hoàn toàn là nhân tố không thể khống chế được..Tôi không nên đưa cậu ta tới đây!”
“Lâm Phong này rốt cuộc có lai lịch thế nào? Ông thân là trưởng lão của thương hội Bách Vân mà cũng sợ cậu ta như vậy?”
Lâm Phi Hải sắc mặt khó coi.
“Tôi cũng không biết cậu ta có lai lịch như thế nào, có điều cậu ta có thể giết chết một cao thủ bậc ba Tiên Thiên Cảnh chỉ trong nháy mắt!”
Ngưu Bôn ngưng trọng nói.
Nghe thấy lời này, đồng tử của Lâm Phi Hải co lại.
Trong nháy mắt giết chết bậc ba Tiên Thiên Cảnh, cho dù là ông ta cũng không có khả năng làm được!
Những người khác trong Lâm gia ở hiện trường cũng một phen náo động, cảm thấy rất khó tin.
“Sao có thể chứ? Rõ ràng Lâm Phong này tuổi còn trẻ như vậy, nhìn có vẻ mới hai mấy tuổi thôi.”
Lâm Phi Hải không thể tin được nói.
“Cũng vì lẽ đó mà tôi mới kiêng dè cậu ta ba phần, nếu như cậu ta là một lão già thì tôi đã không để tâm như vậy!”
“Anh Lâm, anh cũng biết đó! Thế lực có thể bồi dưỡng ra thiên tài trẻ tuổi như vậy, chắc là phải kinh khủng cỡ nào! Không cần thiết vì một gốc hoa mà đắc tội với cậu ta!”
Ngưu Bôn khuyên nhủ nói.
Lâm Phi Hải nghe xong thì trầm mặc.
Nếu như những lời Ngưu Bôn nói đều là thật, vậy thì ông ta quả thực không thể đắc tội với Lâm Phong, là một tộc trưởng của gia tộc lớn, ông ta không thể hành động theo cảm tính được!
“Bà già này lại rất muốn biết, rốt cuộc đó là hoa gì? Mà lại khiến Lâm Phong không ngần ngại mất cả thể diện cũng phải cướp cho bằng được!”
Lúc này, Kim Hoa bà bà đột nhiên lên tiếng hỏi.
Lời này vừa dứt, ba người Ngưu Bôn, Doãn Tử Nguyệt, Lưu Năng cũng hướng ánh mắt hiếu kỳ về phía Lâm Phi Hải.