Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 376:




Nếu như để anh khổ tu trên núi có khi phải mất tới bốn năm năm mới được!
“Có điều đột phá nhanh quá cũng không phải là chuyện tốt, căn cơ của mình rõ ràng đã bất ổn hơn rất nhiều! Phải làm đâu vững đó mới được, nếu không đến lúc độ Tam Cửu Thiên Kiếp sẽ là một mối họa không nhỏ!”
Nghĩ tới đây, Lâm Phong dời ánh mắt về phía hoa Độ Linh ở trên bàn.
Sau khi phóng thích ra năng lượng bên trong nhụy hoa, hoa Độ Linh đã mất đi màu sắc vốn có, trở nên xỉn màu.
“Muốn luyện chế Độ Linh đan, chỉ mỗi chính dược cũng không đủ, còn phải đi thu thập thêm một ít phụ dược!”
Adv
Lâm Phong vừa suy nghĩ vừa đem hoa Độ Linh đã héo đặt vào trong túi càn khôn.
Mà đúng lúc này, đột nhiên có người gõ cửa phòng.
Lâm Phong mở cửa, phát hiện người đứng ngoài cửa lại là Doãn Tử Nguyệt!
Adv
Mặt của Doãn Tử Nguyệt vẫn dùng khăn che mặt nhưng trang phục thì đã được đổi thành một bộ vảy ngủ ngắn màu hồng, nước da mịn màng như sữa, vô cùng quyến rũ.
Hiển nhiên là cô ấy vừa mới tắm xong, toàn thân đều tỏa ra mùi thơm thoang thoảng.
Đây không phải là mùi hương của sữa tắm, mà là mùi trinh nữ, nhẹ nhàng, ngọt ngào….
“Tôi thực sự phục cô đấy, tôi ở khách sạn bên này mà cô cũng có thể theo tới được?”
Lâm Phong đột nhiên có chút đau đầu.
Doãn Tử Nguyệt mìm cười nói:
“Anh Lâm, có tiện nói chuyện chút không? Tôi thực sự có chuyện muốn nói với anh.”
Lâm Phong nghe vậy cười lạnh một tiếng nói:
“Bây giờ đã 10 giờ đêm rồi, cô ăn mặc thế này chạy tới nói chuyện với tôi? Cô thèm khát tới vậy sao?”
“Anh…”
Doãn Tử Nguyệt không nói nên lời.
Không ngờ thiên kiêu đẳng cấp như Lâm Phong lại nói ra những lời thô bỉ như vậy.
Nhưng lúc đó, trong lòng cô ấy cũng có chút cảm giác khác thường.
Từ nhỏ đến lớn, bất kể cô ấy đi tới đâu cũng đều là con cưng của trời, là nữ thần chỉ có thể nhìn mà không thể có được trong mắt đàn ông!
Đám đàn ông nhìn thấy cô ấy, không lộ ra vẻ như anh trư thì cũng là dáng vẻ nịnh nọt lấy lòng, người thô lỗ như Lâm Phong đây vẫn là lần đầu tiên thấy!
“Anh Lâm, tôi tự hỏi mình chưa từng đắc tội với anh đúng không? Sao anh lại đối xử với tôi như vậy?”
Doãn Tử Nguyệt khẽ cắn đôi môi đỏ mọng của mình.
Lâm Phong càng không để ý tới cô, trong lòng cô lại càng có dục vọng muốn chinh phục Lâm Phong.
Dựa vào cái gì mà người đàn ông khác thì cung kính với mình như vậy, còn Lâm Phong lại chẳng thèm đoái hoài tới mình?
“Cô đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ đơn thuần không thích cô mà thôi!”
Lâm Phong nói xong liền muốn đóng cửa, nhưng không ngờ lại bị Doãn Tử Nguyệt chặn lại.
“Anh còn chưa biết tôi trông như thế nào, tại sao lại không thích tôi?”
Doãn Tử Nguyệt nói xong, chậm rãi tháo khăn che mặt xuống.
Một dung mạo vô cùng xinh đẹp nhất thời lọt vào đôi mắt của Lâm Phong.
Phải nói rằng, Doãn Tử Nguyệt quả thực rất đẹp!
Hơn nữa vì cô là võ giả Tiên Thiên Cảnh nên khiến cho người ta cảm giác như tiên nữ hạ phàm.
Người phụ nữ như vậy, 99.9% đàn ông đều không thể cự tuyệt, nhưng đáng tiếc Lâm Phong lại là một ngoại lệ.
“Bây giờ thì sao? Anh vẫn không thích tôi sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.