Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 38: Có điều




Vân Cảnh Sơ không kiềm được mà cười lên, sau đó lại nói:
“Lúc trước mọi người liên lạc với tôi muốn tôi đầu tư xây dựng khuôn viên trường! Tôi đã cố ý tới công trường xem xem.”
"Kết quả đã nhìn thấy chủ tịch Vương đang ở bên trong công trường! Lúc đó tôi còn tưởng là mình nhận nhầm, dù sao thì loại nhân vật như chủ tịch Vương làm sao có thể tới công trường được chứ? Tôi cố tình cầm điện thoại lên Baidu search ảnh thử xem, thế mà lại phát hiện thật sự là chủ tịch Vương!”
"Cho nên, tôi đã lập tức xông lên nhân cơ hội kết giao với ông ấy! Đồng thời có được số điện thoại của chủ tịch Vương.”
Nghe được lời này, trong lòng mọi người đều khiếp sợ, đồng thời cũng có chút ngưỡng mộ!
Cuộc đời của người này! Cơ hội gặp được loại chuyện như thế này thật sự là không thể nói được! €ó người không chỉ có thể gặp được mà còn có thể kịp thời nắm chặt lấy!
Mà có người cả đời cũng không gặp được, cho dù có gặp được đi chăng nữa thì cũng chỉ khiến nó trôi mất trắng thôi.
"Giám đốc Vân có thể có được thành tựu như ngày hôm nay quả thật là có nguyên nhân! Bội phục bội phục...
Giọng điệu của Vương Thiên Cao cũng cung kính hơn rất nhiều.
Mặc dù lúc trước thái độ của ông ta đối với Vân Cảnh Sơ rất tốt, nhưng cũng chỉ là xã giao bình thường mà thôi.
Nhưng bây giờ thấy Vân Cảnh Sơ kéo được quan hệ với chủ tịch Vương của Tập đoàn Thanh Long, vậy thì ý nghĩa kia hoàn toàn không giống nhau.
"Giám đốc Vân quả nhiên là xuất chúng!"
“Giám đốc Vân, sau này nhất định phải chiếu cố những lão già như chúng tôi nhiều hơn nhat”
Những người khác cũng là rối rít cười lên.
Nói dễ nghe một chút là đang kết giao, nói khó nghe một chút thì quả thật là đang nịnh nọt.
Triệu Song Nhi cũng nhìn Vân Cảnh Sơ với vẻ mặt sùng bái, tình cảm dịu dàng trong mắt gần như là muốn Vân Cảnh Sơ chìm vào bên trong.
“Yên tâm đi! Uống nước không quên người đào giếng*, các vị đều là ân sư của tôi! Vân Cảnh Sơ tôi có thể quên ai chứ cũng không thể quên được các vị!”
*Giống như câu tục ngữ uống nước nhớ nguồn của Việt Nam Vân Cảnh Sơ cực kỳ phong độ nhẹ nhàng nói.
Mọi người nghe vậy thì nụ cười trên mặt càng đậm hơn! Không tệ không tệ!
Vân Cảnh Sơ đúng thật là một nhân vật ưu tú!
Năng lực mạnh, khiêm tốn, không kiêu ngạo không nóng nảy, đây chính là điều kiện mà người làm việc lớn ắt phải có!
Mà nhìn thấy một màn này, Lý Tiểu Khả khó tránh khỏi có chút lo lắng.
Tất nhiên là cô ấy đã từng nghe nói về Tập đoàn xây dựng Thanh Long, đó chính là xí nghiệp rất mạnh!
Hơn nữa mọi người đều biết, loại xí nghiệp làm công trình này ít nhiều gì cũng đều có chút thực lực cứng rắn”.
"Chú, hay là chúng ta đi đi, Tập đoàn Thanh Long này không dễ dây vào đâu.” Lý Tiểu Khả thấp giọng nói.
Lâm Phong suy nghĩ một chút nói:
"Cô đi cùng với Tiểu Dao trước đi, đến lúc đó tôi sẽ tự trở
Anh sợ đến lúc đó hiện trường quá máu me sẽ dọa tới hai cô gái nhỏ, hơn nữa hai người ở lại đây cũng không có ý nghĩa gì.
"Chú, chú đừng hành động theo cảm tính! Xin chú... "
Trên gương mặt của Lý Tiểu Khả cũng đã mang theo chút cầu khẩn.
Cô ấy nhìn Lâm Vân Dao, muốn để Tiểu Dao khuyên anh của cô ấy.
Thế nhưng không ngờ Lâm Tiểu Dao lại kéo cô ấy đi thẳng ra bên ngoài. "Tiểu Dao, cậu làm gì thế?"
"Không sao, tớ tin tưởng anh ấy... "
Lâm Vân Dao vừa nói vừa kéo Lý Tiểu Khả ra khỏi phòng bao.
 
Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé. truyện azz chấm vn ạ. Vào google gõ Truyện Azz là ra nhé
'Thế nhưng trong khoảnh khắc đi ra khỏi phòng bao kia, trong đôi mắt trong sáng của cô cũng lóe lên một vẻ lo lắng.
Mặc dù anh đã nói mình là người tu tiên, nhưng thân là em gái thì sao có thể không lo lắng chứ?
Có điều, cô ấy biết mình ở đây cũng không có tác dụng gì, chẳng thà nhanh chóng rời khỏi đây cùng Tiểu Khả, tránh khỏi việc đến lúc đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn khiến anh trai phân tâm cũng không tốt.
Nhìn hai cô gái rời khỏi Vân Cảnh Sơ chỉ cười lạnh một tiếng chứ không ngăn cản!
Chỉ cần Lâm Phong không đi, những người khác đi hay ở anh ta cũng không hề để ý.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, bầu không khí trong phòng dần bị đè nén.
Tất cả mọi người đều mang vẻ mặt ngưng trọng, không nói một lời, yên tĩnh chờ đợi chủ tịch Vương tới.
Có mấy người, ví dụ như Triệu Song Nhi, Vương Thiên Cao là thi thoảng lại nhìn Lâm Phong một cái, trong mắt tràn đầy vẻ đáng thương, giống y như đang nhìn một con côn trùng đáng thương vậy.
Mà đối với những ánh mắt này, Lâm Phong hoàn toàn coi nhẹ! Bởi vì anh biết, bất cứ lời nói nào cũng không có sức thuyết phục thực tế.
Đợi một lúc, anh chỉ cần dùng một quyền quật ngã cái người tên chủ tịch Vương, sau đó nhẹ nhàng bẻ gấy tứ chỉ của Vân Cảnh Sơ là có thể khiến đám người này im miệng lại!
Cứ như vậy, khoảng hai mươi phút trôi qua, bên ngoài phòng bao đột nhiên truyền tới một loạt tiếng bước chân.
Nghe kỹ một chút, tiếng bước chân chỉnh tề đồng nhất, rõ ràng và dày đặc. giống như một đội quân đã được huấn luyện nghiêm chỉnh vậy!
Ôi trời ơi! Đây là có bao nhiêu người tới thế?
Trong lòng mọi người đều căng thẳng, tất cả đều vội vàng đứng dậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.