Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 389:




“Một viên linh thạch trị giá từ tám đến chín ngàn vạn, chế tạo thành đạn linh bạo thì có thể bán với cái giá trên trời là mười ngàn vạn! Chỉ cần được chia vài trăm viên thôi là hơn cả chục tỷ đấy!”
Các võ giả lần lượt kích động nói.
Trong mắt đám người Nam Cung Thần Thoại, Ngưu Bôn, Lâm Phi Hải cũng có tia sáng lướt qua, không ngờ yêu thú canh giữ linh mạch lại có thực lực yếu đến vậy!
Việc này chẳng khác nào đang nhặt tiền cả!
Không hổ danh là Gia Cát Mặc Trần có đức tính cao thượng!
Adv
Có chuyện tốt sẽ luôn nghĩ đến mọi người!
“Nếu mọi người đều đã đồng ý thì chúng ta không nên chậm trễ nữa, nhanh chân xuất phát thôi nào!”
Gia Cát Mặc Trần mỉm cười, sau đó dẫn đầu đi lên núi.
Adv
Những người khác đi sát theo sau.
Đưa mắt nhìn theo bóng lưng mọi người rời đi, Lưu Năng cũng nóng lòng thúc giục bên tai Lâm Phong:
“Cậu Lâm, chúng ta cũng mau đi thôi!”
Lâm Phong không đi theo, ngược lại thản nhiên nói:
“Không vội đâu, chờ họ giết gần hết rồi chúng ta hẵng đi!”
“Là sao?”
Lưu Năng sững sờ.
“Lão già Gia Cát Mặc Trần này đang nói dối, ông ta đã là tông sư võ đạo rồi, sao có thể không đánh lại một con yêu thú tông sư võ đạo bán bộ chứ?”
Lâm Phong cười mỉa.
“Gia Cát Mặc Trần là tông sư võ đạo?”
“Đúng vậy! Hình như ông ta đang dùng bí pháp nào đó để che giấu hơi thở của mình ở cảnh giới Tông Sư bán bộ, nhưng đáng tiếc bí pháp này quá tàn, bị tôi nhìn thấu được một cách dễ dàng!”
“Lần này ông ta tìm đủ mọi cách tập hợp nhiều người tới đây rõ ràng là có mưu đồ khác, hơn nữa chắc chắn không phải chuyện gì tốt lành, nếu không ông ta đã không cần phải giấu giếm mọi người!”
Nói rồi, một tia sáng xẹt qua trong mắt Lâm Phong.
Lão Gia Cát Mặc Trần này rất kỳ quặc, có khi nào ông ta đang ngấm ngầm tu luyện loại tà pháp nào đó, muốn dùng một số lượng lớn mạng người để hiến tế không?
Nghe vậy, Lưu Năng vừa ngạc nhiên lại vừa ngờ vực.
Ở trong mắt mọi người, Gia Cát Mặc Trần là một tiền bối đức cao vọng trọng, công chính liêm minh!
Nếu không nhờ cậu Lâm nói, lão ta nhất định sẽ không tin vào chuyện này!
“Biết người biết mặt không biết lòng! Không ngờ Gia Cát Mặc Trần lại thâm độc như vậy!”
Lưu Năng phẫn nộ, rồi lại căng thẳng hỏi:
“Cậu Lâm, giờ chúng ta phải làm gì đây? Nếu là một cái bẫy thật, liệu có phải những người lúc nãy đều sẽ chết hết không?”
“Người chết vì tiền, chim chết vì ăn!”
“Nếu họ đã lựa chọn con đường này thì phải trả giá vì lựa chọn của mình! Đây không phải là điều hiển nhiên sao?”
“Đương nhiên rồi! Nếu họ may mắn thì có thể chịu đựng đến khi tôi tới, cũng coi như nhặt lại được một cái mạng!”
Lâm Phong vừa nói, vừa dời mắt về phía một góc khuất nào đó, lạnh nhạt bảo:
“Mọi người đã đi hết rồi, cậu không cần phải tiếp tục trốn nữa đâu nhỉ?”
Có người khác ư?
Lưu Năng thầm giật mình, tức khắc nhìn theo tầm mắt của Lâm Phong.
Chỉ thấy cách đó không xa có một người áo đen chậm rãi bước ra từ phía sau một gốc cây lớn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.