Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 392:




Sâu trong núi Phổ Đà, có một khu vực đã bị san phẳng. Ngay trung tâm khu đất đó có một đám võ giả đang vây công một con mãng xà lớn!
Con mãng xà này to chừng 6 mét, độ dài hơn ba mươi mét, nhẹ nhàng uốn éo cơ thể một cái đủ khiến núi rừng rung chuyển, bụi đất mờ mịt bốn phía!
Toàn thân nó màu đen, vảy lớn chừng quả bóng rổ xòe ra, sắc bén như lưỡi dao, tỏa ra hơi thở lạnh lẽo.
“Phì phì.”
Rắn lớn màu đen rướn cơ thể không lồ lên, đôi mắt đỏ như máu lạnh lùng nhìn đám võ giả, không tấn công, dường như đang suy nghĩ.
Adv
Các võ giả có mặt cũng nhìn chằm chằm nó, trái tim đập mạnh!
Đây thật sự là yêu thú đã bước nửa bước lên võ đạo tông sư rồi ư?
Sao cảm thấy không giống lắm!
Trên đầu con rắn đen lớn này đã hơi nhú lên, giống như sắp mọc sừng, cặp mắt đỏ lừ kia nhìn thôi cũng đủ để bọn họ thấy sợ hãi, cảm giác không hít thở nổi!
Adv
“Tiền bối Gia Cát, con này… là yêu thú sắp lên tông sư rồi sao?”
Nam Cung Thần Thoại cố gắng giữ mình tỉnh táo, quay lại nhìn Gia Cát Mặc Trần, nghiêm túc hỏi.
Những người khác cũng nhìn theo.
“Đúng vậy, mọi người đừng để vẻ bề ngoài của nó dọa sợ! Nó nhìn vậy nhưng không mạnh, chắc chắn chỉ mới có tu vi một nửa của võ đạo tông sư! Trước kia tôi đã đánh nhau với nó, vẫn an toàn quay về! Chỉ cần đánh chết nó là chúng ta sẽ lấy được lượng lớn linh thạch!”
Trên mặt Gia Cát Mặc Trần luôn giữ nụ cười nhẹ, cho dù đối mặt với yêu thú cường đại như thế cũng không hề thay đổi chút nào!
Nghe Gia Cát Mặc Trần nói vậy, nhìn nụ cười trên mặt ông ta, mọi người đều thở phào một hơi!
Bọn họ rất tin tưởng Gia Cát Mặc Trần.
Gia Cát Mặc Trần chí công vô tư, là người cao thượng, không ai nghi ngờ lời Gia Cát Mặc Trần nói!
“Mọi người, nếu tiền bối Gia Cát đã nói vậy, chúng ta tốc chiến tốc thắng, nhanh chóng giải quyết con súc sinh này, rồi chia linh thạch!”
Nam Cung Thần Thoại lên tiếng đầu tiên.
“Đúng vậy, mọi người cùng nhau tiến lên, không cho nó cơ hội phản kháng nào, đừng để ai bị thương!”
Ngưu Bôn và Lâm Phi Hải đều lên tiếng.
Sau mấy câu, đám võ giả ở đó bao vây lấy con rắn lớn màu đen, dần tới gần, các võ giả đều đang ngưng tụ lực lượng đáng sợ, chuẩn bị cùng đánh ra!
Rắn lớn màu đen chỉ lạnh lẽo nhìn mọi người, không phản ứng gì.
Giờ khắc này, không ai để ý rằng Gia Cát Mặc Trần vốn đứng ở cuối thế trận, chuẩn bị sẵn đao từ lúc nào, khóe miệng hơi nhếch lên, vèo cái đã biến mất vào rừng cây bên cạnh.”
“Lên! Mọi người cùng tấn công!”
Lúc này, Nam Cung Thần Thoại đột nhiên hét lớn một tiếng, vỗ một chưởng xuống con rắn lớn đầu tiên.
“Tuyệt Ảnh liên hoàn cước!”
“Huyễn Ảnh kiếm vũ!”
“Phá Không quyền!”
“Xà Hình!”
Ngưu Bôn, Lâm Phi Hải, Doãn Tử Nguyệt, Kim Hoa bà bà và đám võ giả quát to, công kích rắn lớn!
Chừng hai mươi bảy, hai mươi tám võ giả, trong đó hơn phân nửa đều là Tiên Thiên Cảnh!
Nhiều cường giả cùng tập trung ra đòn trong một lúc, áp dụng tuyệt kỹ của mình, quả thực có thể nói là kinh thiên động địa!
“Đùng đùng!”
“Rầm rầm đùng!”
Hơn mười đòn tấn công kinh khủng đánh vào người rắn lớn!
Trong nháy mắt, cát bay đá đập, bụi mù mịt!
Mọi người cho rằng một đòn này không đủ để giết rắn lớn thì cũng đủ khiến cho nó bị thương nặng, nhưng lại phát hiện nó chẳng bị sao cả!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.